Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 240: Giang Diệu Diệu Sốt Rồi

Chương 240: Giang Diệu Diệu Sốt RồiChương 240: Giang Diệu Diệu Sốt Rồi
Trong nhất thời, đại đội Mộng Trang không ai dám kêu ca, mệt mỏi hay đau khổ nữa. So với những nạn dân này, ít ra bọn họ vẫn còn người thân, lại không mất đi sinh mạng, bọn họ vốn đã rất may mắn giữa những bất hạnh này.
Vì thế, người của đại đội Mộng Trang đều im lặng mà ngoan ngoãn nhận sự sắp xếp từ binh sĩ.
Phong Tri Ý được bố trí ở cùng nhóm nữ thanh niên trí thức, bảy nữ thanh niên trí thức bọn họ chen chúc nhau trong một cái nhà lá cực kì chật hẹp, là loại được dựng lên tạm thời trên sân tập luyện.
Bởi vì lần này dân bị nạn thật sự rất nhiều, gần ngọn núi cũng có tới hai, ba mươi ngôi làng gặp họa, nên những gian nhà trong quân doanh vốn dĩ không thể nào chứa được nhiều người như vậy.
Hơn nữa, bọn họ vẫn còn được xem là may mắn, vì đến sớm nên vẫn còn đất dung thân trong quân doanh.
Nạn dân được giải cứu lúc chiều này hoặc chạng vạng không còn chỗ trong quân doanh chỉ đành dựng liều ở bên ngoài quân doanh để trú tạm.
Chiếu lều cỏ này hay là đưa cho nạn dân trước, Nhóm người Phong Tri Ý hỗ trợ dựng lều, bởi vì các binh sĩ đều bận rộn cứu hộ sinh mạng và tài sản của người dân, nhân lực vốn dĩ không đủ.
Cho nên những người có khả năng đi lại như nhóm người Phong Tri Ý, chỉ trong chớp mắt đã được sắp xếp xong chỗ ở, hoàn toàn không có thời gian để thở.
Bận rộn từ lúc chạng vạng đến tối mịt, Phong Tri Ý đi lãnh một cái bánh bao không nhân, một củ khoai lang đỏ và một hộp canh rau dại trở về, đi được nửa đường cô gặp được Mạnh Tây Châu đang quay về cùng với những người đi cứu hộ lương thực.
Trên người anh toàn là vết xước, lại còn vài vết thương trắng bệch vì bị ngâm nước.
Sắc mặt anh nhợt nhạt, da bị ngâm nên mất nước trầm trọng.
Có điều, phần lớn những người đi cùng anh và các binh sĩ đều lâm vào tình cảnh như vậy, thậm chí có người còn bị nặng hơn anh, chắc là vì cứu hộ lương thực nên mới bị.
Mạnh Tây Châu nhìn thấy Phong Tri Ý, anh cho cô một ánh mắt an tâm, sau đó khuân lương thực vội vàng đi cùng mọi người.
Phong Tri Ý hơi cau mày, vẻ mặt đăm chiêu mà quay trở về lầu cỏ của thanh niên trí thức, cô phát hiện ở bên trong lều đang rất rối loạn.
"Có chuyện gì vậy?"
"Giang Diệu Diệu sốt mê man rồi!"
Lý Yến Hoa nghiêm trọng nói.
"Ở đây không có bác sĩ, không có thuốc, phải làm sao đây?"
Khi Chu Mạn Mạn nhìn thấy Phong Tri Ý quay về, đôi mắt cô ta sáng lên, vội vàng nói.
"Trân Tố Tố, không phải biết cô biết Trung y sao? Cô giúp cô ấy đi..."
Nói đến một nữa, đột nhiên cô ta nhớ đến quan hệ của Phong Tri Ý với Giang Diệu Diệu không tốt cho lắm, do dự dừng lại một chút.
"Cô có thể khám cho cô ấy được không?" Ánh mắt của Lý Yến Hoa và tất cả mọi người mang theo mong muốn nhìn cô.
"Cô biết Trung y à?"
"Tôi không biết đâu."
Phong Tri Ý nhìn Chu Mạn Mạn một cái, cô tiến lên sờ trán Giang Diệu Diệu.
"Chẳng qua là tôi dễ mắc bệnh, nên có tìm hiểu về bệnh trạng một chút, biết sơ sơ nên xử lý như thế nào."
Cô đang nói thì sức nóng từ trán của Giang Diệu Diệu đã làm cho tay cô trở nên nóng bừng, tay cô run lên:
"Nghiêm trọng vậy sao? Còn sốt như thế này nữa thì chắc là người sẽ hỏng mất?"
Cô lập tức đứng lên nói.
"Trước tiên mọi người dùng nước mát giúp cô ấy hạ nhiệt độ đi, tôi đi đến quân doanh hỏi xem có thuốc hạ sốt hay mời được quân y đến hay không."
Bởi vì vừa cứu được không ít nạn dân bị trọng thương mất đi tay chân hoặc tính mệnh đang lâm vào tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, nên hai, ba vị bác sĩ, y tá trong quân ý vẫn loay hoay không ngừng, đối với họ cơn sốt này cũng chỉ là loại "bệnh nhẹ" vốn dĩ không có thời gian mà để ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận