Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 179: Cố Ý Tìm Cho Cô

Chương 179: Cố Ý Tìm Cho CôChương 179: Cố Ý Tìm Cho Cô
"Còn có cả than củi sao?"
Vừa nói vừa lấy ra một miếng nhìn nhìn ngửi ngửi:
"Đây hình như là than không khói phải không?"
"Mắt nhìn không tệ."
Mạnh Tây Châu thấy cô không bị chuyện người nhà họ Hứa làm hỏng tâm trạng, thì anh cũng từ từ vui vẻ:
"Cô cầm lấy về phòng dùng, pha trà hay sưởi ấm đều được."
Phong Tri Ý nhìn về phía chân của anh:
"Cái này không phải đúng lúc thích hợp cho anh bây giờ đi đứng bất tiện dùng sao?"
"Đây là thấy cô sợ lạnh, cho nên tôi cố ý tìm cho cô dùng."
Mạnh Tây Châu ngược lại cũng không giấu diếm:
"Tôi không sợ lạnh, hơn nữa, với mức độ đau nhức này, tôi vẫn có thể chống gậy đi nấu cơm."
"Được rồi."
Phong Tri Ý không khách sáo với anh, cũng như anh không khách sáo với cô.
"Vậy tôi sẽ không khách sáo nữal"
"Ừ"
Mạnh Tây Châu nhìn cô thu dọn đồ đạc rời đi, vì chân không thể cử động được nên anh chỉ ngồi trên giường căn dặn:
"Dọc đường về cẩn thận một chút."
"Tôi biết rồi."
Phong Tri Ý linh hoạt cúi xuống như con mèo nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Phong Tri Ý cho rằng, nhà họ Hứa có xảy ra chuyện gì cũng sẽ không ảnh hưởng đến cô, nên cô không để trong lòng.
Nhưng sự lo lắng của bác Bành và sự căn dặn của Mạnh Tây Châu, cộng với dự cảm của chính cô, cho rằng với tính khí "cực phẩm' của nhà họ Hứa, có lẽ bọn họ thực sự sẽ gây chuyện.
Để đề phòng phát sinh chuyện gì đó, tránh liên lụy đến những người vô tội, ban đêm Phong Tri Ý không vào trong không gian để nghỉ ngơi.
Quả nhiên, sáng sớm hôm sau, cô bị đánh thức bởi tiếng ồn ào từ xa đến, xen lẫn tiếng khóc thét.
Hơn nữa âm thanh đó, nghe là biết nó đang hướng về phía cô.
Phong Tri Ý hơi nhíu mày, sau đó lập tức đứng dậy, cô vừa mặc quần áo xong, cánh cửa nhà bác Bành bị đập mạnh một tiếng:
"Mở cửa! Mở cửa!"
Giọng nói vô cùng giận dữ, vô cùng hung ác, như thể đang đến tịch thu tài sản.
Cô mở cửa bước ra ngoài, đúng lúc thấy bác Bành ra mở cổng trước cô một bước bị người ta đụng phải lao đảo cả người, rồi người kia hung hăng hỏi.
"Thanh niên trí thức Trân đâu?!"
Phong Tri Ý nhanh chóng bước tới đỡ bác Bành, lạnh lùng trầm giọng:
"Chuyện gì?"
"Con khốn này!"
Hứa Quốc Xương cầm đầu chưa kịp nói gì thì bác dâu Hứa đã chen lên từ phía sau.
Khuôn mặt hốc hác và nhếch nhác suốt đêm không ngủ trông vô cùng hung dữ, giương nanh múa vuốt hung tợn nhào tới cô.
"Đân mạng cháu trai cho tao!"
Phong Tri Ý nhẹ nhàng đẩy bác Bành ra rồi bước sang một bên, chân hơi co lại.
Bác dâu Hứa vồ hụt một cái đồng thời vấp ngã, cả người rơi vũng bùn, dập đầu gãy mất một chiếc răng cửa.
Cú va chạm khiến bà ta hét lên một tiếng chói tai, phá vỡ luôn sự yên tĩnh buổi sáng sớm của cả thôn.
Hứa Quốc Xương tức giận đỏ cả mắt, trừng lớn tức giận, dáng vẻ như muốn ăn thịt cô:
"Mày giết con trai tao! Lại còn dám đánh mẹ tao?!"
Vừa nói, anh ta vừa nổi giận đùng đùng xông lên, giơ tay hung ác bổ xuống!
Cũng không để ý mình là một người đàn ông cao lớn, trong khi Phong Tri Ý là một cô gái nhỏ nhắn và mềm mại, anh ta trông như muốn tát chết cô.
Đúng lúc mọi người đang hét toáng lên, Phong Tri Ý không nhanh không chậm mở mắt, nhìn cánh tay vung xuống của anh ta, cô nhẹ nhàng tránh sang bên cạnh, nhấc chân dùng sức đạp một cái.
Loại đàn ông này lợi dụng lợi thế đàn ông của mình để tấn công phụ nữ, cô không cần phải khách sáo, nên cái đạp này cô dùng không ít sức.
Vì vậy, Hứa Quốc Xương bị cô đá bay thẳng ra ngoài cửa, ngã như một trái Bi-a xuống ngoài cửa, hét thảm một tiếng!
Đám đông người xem đang vây lại nhất thời im lặng như tờ, tất cả đều kinh ngạc nhìn Phong Tri Ý.
Phong Tri Ý vỗ nhẹ vào vạt áo, thản nhiên bước ra khỏi sân, hạ giọng hỏi Hứa Quốc Xương đang ôm ngực cuộn tròn đau đớn tới mức hét lên:
Bạn cần đăng nhập để bình luận