Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 110: Hạ Mai tắt mắt

Chương 110: Hạ Mai tắt mắtChương 110: Hạ Mai tắt mắt
Hạ Mai hoảng hốt dùng chân đá đá túi xách của cô dưới gam giường:
"Có thể, có thể là bị tôi dọa chạy mất rồi."
Có lẽ là cảm thấy tìm được lý do vô cùng chính đáng, cô ta dần dần bình tĩnh mà khí thế hung hổ đứng lên:
"Cô giấu thứ gì lộn xộn trong túi thế, làm cho trong phòng toàn là chuột!"
Phong Tri Ý bị hành vi phản công của cô ta làm cho bật cười:
"Đây là lý do cô lén lục lọi túi xách của tôi à?"
Hạ Mai bị vạch trân nên thẹn quá hóa giận:
"Ai lén lục lọi túi xách của cô?! Đã bảo là tôi đang bắt chuột mài"
“Thật không?"
Phong Tri Ý mỉm cười tới gần, từ từ nhìn túi hành lý bị lục lộn xộn:
"Bắt chuột cần phải lục túi xách của tôi thành như vậy không? Vậy có nên để mọi người phân xử thử không?”
Sắc mặt Hạ Mai lúc đỏ lúc trắng, sau đó chơi xấu luôn.
"Nơi này ngoài cô và tôi ra thì ai thấy tôi lục túi của cô nào? Cô có gì để người khác tin không?! Tôi nói tôi không lục đấy!"
Nói xong thấy Phong Tri Ý không nói gì, cô ta hất cầm hừ nhẹ một tiếng, mặt không đỏ lòng không hoảng xoay người rời đi.
Phong Tri Ý bình tĩnh nhìn bóng lưng cô đang đi ra ngoài, giọng nói hơi lạnh vang lên trong suốt:
"Đây là lần cuối cùng, nếu có lần sau, tôi sẽ cho anh ngay cả cơ hội ân hận nhận sai cũng không có."
Hạ Mai đi tới cửa, tức giận trừng mắt lại:
"Cô tưởng cô là ai hả?"
Ánh mắt Phong Tri Ý lạnh lẽo, thong dong bình yên thậm chí có chút dịu dàng mỉm cười:
"Nếu không tin, cô có thể thử xem."
Trong giọng nói, còn có ý cổ vũ.
Kỳ lạ đến mức Hạ Mai ngay lập tức cảm thấy trong lòng có luồng khí lạnh khó hiểu tuôn ra, da đầu cô ta tê dại, lỗ chân lông toàn thân dựng thẳng lên, vốn đang giận dữ muốn chửi ầm ï, thậm chí giương nanh múa vuốt muốn đến cào mặt cô.
Nhưng loại cảm giác sợ hãi kỳ lạ bất thình lình này, lại làm cho cô ta chỉ muốn chạy mất dép, cho nên cô ta hừ lạnh một tiếng, đóng cửa rời đi.
Phong Tri Ý thu hồi ánh mắt, xoay người ngồi xổm xuống sửa sang lại hành lý kiểm tra một chút.
Thật ra trong này đều là đồ của nguyên thân, cô cũng không động đến, chi tiêu ăn mặc của cô đều đặt ở trong không gian.
Những thứ này của nguyên thân rách nát không có gì trị gì, co nên vẫn còn nguyền.
Cô chủ yếu là để xem có cái gì nhiều thêm không. Phong Tri Ý vốn cho rằng Hạ Mai chỉ là thói quen vệ sinh cá nhân không tốt, còn có chút thích chiếm hời nhỏ, đây là tật xấu do nghèo quá mà hình thành, cô có thể bao dung điều đó.
Nhưng không ngờ Hạ Mai lại thấp kém đến mức trộm cắp.
Phong Tri Ý không phải không nghĩ tới việc dọn ra ngoài, cô cần thường xuyên vào không gian, đương nhiên rất cần không gian cá nhân.
Hơn nữa mấy ngày trước Chu Mạn Mạn còn nhắc nhở cô, đêm hôm trước cô ta thức dậy thấy cả người cô bịt trong chăn, như vậy ngủ không ngon.
Khi đó Phong Tri Ý âm thầm kinh hãi, bởi vì buổi tối cô vào không gian, đều sẽ nhét một con búp bê vải có diện mạo ngang bằng cô ở trong chăn.
May mắn lúc ấy Chu Mạn Mạn không nhiệt tình đến mức nhắc nhở cô luôn hoặc đi kéo chăn cho cô, bằng không không nói đến chuyện bại lộ thì có lẽ sẽ khiến người ta sợ muốn chết.
Tưởng tượng xem: nửa đêm phát hiện ra rằng bạn cùng phòng biến thành một con búp bê vải, đây là câu chuyện kinh dị cỡ nào chứ?
Cho nên, đây không phải là lần đầu tiên Phong Tri Ý có suy nghĩ muốn chuyển đi.
Thế nhưng, trong thôn này nhà cửa thiếu thốn, nhà nào cũng có mười mấy người, thậm chí mấy chục người chen chúc trong căn nhà chật chội.
Thậm chí anh chị em cha mẹ chen chúc trong một căn nhà, trẻ con bảy tám tám tuổi đều không có điều kiện được chia giường ngủ.
Nếu cô đi thuê, đừng nói nhà họ không có chỗ, cho dù có, chẳng lẽ muốn cô và người xa lạ chen chúc trên một chiếc giường sao?
Vậy còn không bằng ở điểm thanh niên trí thức, ít nhất mỗi người cũng được một cái giường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận