Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 242: Vốn Dĩ Không Quan Tâm

Chương 242: Vốn Dĩ Không Quan TâmChương 242: Vốn Dĩ Không Quan Tâm
"Cha tôi là y sĩ quân đội, từ nhỏ tôi đã đi theo ông, biết rằng trong tình huống này, thuốc trong quân đội sẽ cực kỳ khan hiếm."
"Cô vừa đi ra ngoài một chuyến đã có thể lấy được thuốc là điều gần như không thể, trừ khi cô có mối quan hệ với người cấp cao ở đây."
Phong Tri Ý chợt lặng đi một chút, cô không biết nên thừa nhận thuốc là của mình hay là thừa nhận mình có quan hệ với cấp cao của quân đội ở đây.
Dẫu vậy, Phong Tri Ý không nói gì cụ thể, chỉ mỉm cười.
Cố Hàn Âm không tiếp tục đào sâu vấn đề, cô ta chỉ thể hiện sự hoài nghi của mình:
"Nghe nói mối quan hệ giữa cô với Giang Diệu Diệu không tốt, thậm chí còn có thù oán. Sao cô lại đem loại thuốc hiếm có và quý giá ấy cứu mạng cô ấy vậy?"
Phong Tri Ý trong ánh trăng mờ nhạt, vẻ mặt lặng lẽ phảng phất vô cảm:
"Không liên quan đến cô ấy là ai, cũng như mối quan hệ của chúng tôi ra sao không quan trọng, tôi chỉ làm tròn bổn phận của một con người. Làm như vậy, bất kể cô ấy sau này sẽ ra sao, tôi vẫn thanh thản trong lòng, không cảm thấy có gì phải hổ thẹn."
Cô không coi Giang Diệu Diệu ra gì, cũng không để ý đến những mâu thuẫn nhỏ với cô ta.
Đối với Phong Tri Ý, Giang Diệu Diệu không khác gì một người lạ, không oán không ghét, không cảm xúc không vui vẻ.
Điều quan trọng nhất là, nếu Giang Diệu Diệu cứ tiếp tục sốt cao như vậy, thậm chí có chuyện gì xảy ra, nhóm thanh niên trí thức bọn họ tối nay đừng mong có thể yên ổn.
Mọi người đều mệt nhọc sau một ngày chạy nạn, thực sự không muốn bị Giang Diệu Diệu làm phiền nữa.
Nghe vậy, Cố Hàn Âm gật đầu nhẹ nhàng:
"Cha tôi thường nói, người làm nghề y phải có tấm lòng nhân ái, trước sinh mệnh phải bỏ qua mọi thù hận cá nhân. Tôi không thể làm được điều đó, không có một trái tim đủ rộng lớn, nên tôi đã từ bỏ nghề y."
Nói đến đây cô ta thẳng thắn với Phong Tri Ý:
"Thực ra tôi có thể giúp Giang Diệu Diệu, nhưng ngay từ khi tôi đến đã xảy ra vài mâu thuẫn với cô ấy, tôi giữ hận nên đã lạnh lùng đứng nhìn. Cô có nghĩ rằng tôi là người lạnh lùng và nhẫn tâm không?”
"Không."
Phong Tri Ý mỉm cười lắc đầu, ánh mắt chân thành.
"Không ai có quyền lực yêu cầu một người khác phải như thế nào, mỗi người đều có tiêu chuẩn đạo đức riêng trong lòng, chỉ cần bản thân cảm thấy thanh thản và bình yên là được."
Nói xong, cô cười nhẹ tự giễu.
"Hơn nữa, tôi cũng không phải là người có lòng nhân từ gì hết, tôi chỉ đơn giản là không muốn cô ấy gặp chuyện rồi làm phiền đến mình mà thôi."
Nói như vậy, thật ra cô mới chính là người lạnh lùng và nhẫn tâm.
Dù sao, cho đến bây giờ, Giang Diệu Diệu hay tất cả mọi người trong số các thanh niên tình nguyện, đều chưa từng thực sự có chỗ đứng trong trái tim cô.
Nếu hôm nay có ai đó gặp không may, cô có lẽ chỉ cảm thấy tiếc cho sinh mạng họ chứ không hề có cảm xúc buồn bã hay đau khổ, y như trường hợp của Hạ Mai ngày xưa.
Trái tim cô lạnh lẽo đến nỗi tất cả niềm vui nỗi buôn và mọi thứ hận thù tình cảm đều không thể làm dao động được sự bình yên và thờ ơ của cô, có lẽ đây mới chính là sự lạnh lùng thực sự.
Nhưng Cố Hàn Âm lại cảm thấy những lời của cô chỉ là khiêm tốn và an ủi mình.
"Có lẽ tôi nên học hỏi nhiều hơn từ cô, biết đâu sau này về lại có thể kế thừa sự nghiệp của cha tôi."
Phong Tri Ý chỉ mỉm cười không nói gì, hướng thiện là điều tốt, cô không thể nào mở lời về trái tim thực sự lạnh giá của mình, làm tổn thương đến lòng nhiệt tình của cô ta.
Phong Tri Ý đã phải tìm một thời gian dài, mới trong biển người mênh mông của doanh trại này, mới tìm thấy bác Bành và Bành Nha Nha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận