Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 294: Thích Tìm Cơ Hội Xử Lý Luôn

Chương 294: Thích Tìm Cơ Hội Xử Lý LuônChương 294: Thích Tìm Cơ Hội Xử Lý Luôn
Bây giờ, cuối cùng anh cũng được theo cấp trên ra ngoài làm việc, dần dần có năng lực và tự tin, không thể để vài người không biết gì làm tổn thương mình.
Mạnh Tây Châu ngạc nhiên, sau đó nhẹ nhàng xoa đầu cô, dịu dàng nói:
"Tôi tưởng cô tức giận rồi."
Anh đang lo lắng không biết làm thế nào để an ủi cô, vì cuộc tranh cãi vừa rồi với mấy người phụ nữ kia, anh là một người đàn ông, không thích hợp để xen vào.
Phong Tri Ý nhìn kỹ biểu cảm của anh, thấy anh không bị ảnh hưởng, thì không khỏi bật cười:
"Tôi tức giận cái gì chứ? Chỉ vì mấy người thích khoe mẽ trước mặt người khác à? Không đáng."
"Mừng là cô hiểu."
Mạnh Tây Châu biết cô vừa nãy lo lắng cho mình.
"Sau này những chuyện như thế này không cần để ý, dù giải thích với họ thì họ cũng không hiểu, không đáng để tự bực mình."
Anh không thích cãi nhau, chỉ thích tìm cơ hội xử lý luôn.
Điều gì mà đối phương cảm thấy tự hào nhất, quan tâm nhất, sau này anh sẽ lấy hết, đó chính là cách tốt nhất để đánh trả họ.
"ừ"
Phong Tri Ý không biết anh ấy đang nghĩ gì, cô nhìn xung quanh một chút, chỉ vào khu vực quần áo nam:
"Đi thôi, mua quần áo cho anh trước."
Mạnh Tây Châu sợ quay lại mua quần áo nữ sẽ gặp lại những người kia làm cô không vui, nên không còn khăng khăng mua quần áo cho cô nữa:
"Được."
Cả hai không hề bị ảnh hưởng bởi cuộc xung đột trước đó với mẹ con nhà họ Tô, mà vui vẻ mua sắm cả ngày, mua đủ thứ cần thiết cho năm mới.
Buổi tối vê nhà không lâu, có người mang đến một đống quần áo thời trang mới toanh, toàn là quần áo nữ, từ đầu đến chân.
Phong Tri Ý hỏi mới biết, Mạnh Tây Châu đã mua hết những bộ trang phục đẹp, phổ biến và phù hợp với cô, cô không khỏi cảm thấy buồn cười và bất lực:
"Anh không cần làm vậy đâu."
Thực tế, cô không quá đánh giá cao thời trang của thời đại này.
Trông nó u ám, không có gì đặc sắc.
Mạnh Tây Châu cũng nhận ra cô không hề thích những bộ trang phục mà các cô gái trẻ mắt sáng lên, tâm trạng vui vẻ mỗi khi nhìn thấy, nên hỏi:
"Vậy cô thích kiểu gì, sau này tôi sẽ tìm người chuyên nghiệp làm cô em, những thứ này cứ để trong tủ quần áo làm dự phòng." Phong Tri Ý vừa dọn dẹp đồ vừa suy nghĩ:
"Có lẽ là kiểu có đặc trưng dân tộc, hoặc giống áo dài cổ điển."
Những thứ đó đều là di sản văn hóa, nhưng tiếc là sau ngàn năm, phần lớn trang phục văn hóa đều bị hủy mất, cô không tự chủ được mà muốn thu thập và bảo tôn chúng.
Mạnh Tây Châu gật đầu nhẹ nhàng:
"Được, vậy tôi sẽ tìm xem có người thợ may già nào không, làm một vài bộ cho cô."
"Thợ may già?”
Phong Tri Ý nghe vậy thì mắt sáng lên:
"Họ có thể làm những kiểu gì? Có làm được trang phục thời kỳ Dân Quốc không? Hay thậm chí là từ thời đại xa hơn?”
"Tôi nghĩ là có, một số thợ may già trong gia đình họ đã truyền nghề hàng trăm năm rồi."
Mạnh Tây Châu nghĩ đến điều gì đó và nhắc nhở:
"Nhưng những thứ đó sau khi làm xong, cô chỉ có thể mặc trong nhà thôi, không thể mặc ra ngoài."
Phong Tri Ý vui vẻ gật đầu liên tục:
"Tôi biết, td cựu' mà."
Mạnh Tây Châu hơi tiếc nuối vì cô không thể thoải mái mặc quần áo mình thích:
"Đợi vài năm nữa sẽ tốt thôi."
Thấy cô ngạc nhiên nhìn lại, anh ta không hề hoảng hốt mà che giấu lời nói vô tình của mình:
"Tôi nghe ông thủ trưởng nói, phong cách giản dị khắc khổ này sẽ không kéo dài quá lâu đâu."
Phong Tri Ý cười cười, mỗi lần anh đều dùng ông thủ trưởng làm lá chắn, nghĩ cô không nhận ra sao?
Ngày hôm sau, hai người tiếp tục ra ngoài mua nguyên liệu, thịt gà, thịt vịt, cá, thịt lợn, rau củ quả...
Phong Tri Ý lập một trang danh sách dài, nhưng sau khi chạy qua vài khu chợ lớn cũng không mua được mấy thứ.
Ở thủ đô mỗi khi đến cuối năm, thực phẩm lại trở nên khan hiếm, khan hiếm đến nỗi cô cũng muốn đi chợ đen bán lương thực luôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận