Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 94: Đòi Đông Hồ

Chương 94: Đòi Đông HồChương 94: Đòi Đông Hồ
Chỉ một lát sau, Hứa Lê Hương còn chưa từ trong phòng phía đông di ra, thì người nhà họ Hứa lần lượt đi làm về .
Họ thấy cô đứng trong sân thì đều khó hiểu kinh ngạc.
"Ủa? Ai vậy?"
"À, thanh niên trí thức Trần al
"Thanh niên trí thức Trần, cô đến nhà tôi có việc gì không?”
Người hỏi cuối cùng là bà cụ Hứa, bà ta hơn sáu mươi tuổi mà vẫn khỏe mạnh như cũ, vẫn xuống ruộng làm việc.
Bà ta ném các công cụ làm ruộng vào lều cỏ trong sân và võ vỗ tay đi về phía cô.
Bụi bặm tung bay khắp nơi khiến cho Phong Tri Ý lẳng lặng lui về phía sau một bước:
"Hứa Lê Hương bảo cháu ở đây chờ cô ấy."
"À, con bé Lê Hương đó àI"
Khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà cụ Hứa nhíu mắt lại, đôi mắt vốn đã nhỏ giờ chỉ còn lại một xíu, cả khuôn mặt giống như một khối vỏ cây vừa già vừa thô vừa sần sùi vừa đen:
“Nhưng là có chuyện gì vậy? Nó..."
"Chị dâu họ! Sao chị có thể làm như thế chứ?"
Lời còn chưa xong đã bị tiếng kinh sợ của Hứa Lê Hương vọng ra từ trong phòng làm đứt quãng”
"Chiếc đồng hồ này rõ ràng là tôi mượn cho chị! Tại sao nó lại trở thành của chị rồi?!"
Mọi người sửng sốt, Phong Tri Ý nghĩ trong lòng"quả nhiên như thế" sau đó nhíu mày, biết ngay là nữ chính muốn sinh sự mà.
Hứa Quốc Xương vừa mới buông nông cụ xuống thì nghe thanh âm từ trong phòng tân hôn của mình truyền ra, anh ta vội vàng chạy vào phòng:
"Làm sao vậy?"
Có lẽ là nghe được thanh âm bên ngoài, anh ta vừa chạy đến cửa thì đúng lúc gặp Hứa Lê Hương đuổi theo Hà Mỹ Lệ.
Hà Mỹ Lệ vừa thấy anh ta, vẻ mặt tủi thân nhào vào trong ngực Hứa Quốc Xương.
Cô ta nâng đồng hồ đeo tay lên hỏi:
"Anh Xương, anh nói đi, chiếc đồng hồ này có phải là sính lễ mà anh tặng cho em không?”
Hứa Quốc Xương thấy Hứa Lê Hương cũng nhìn hắn cầu chứng, anh ta chột dạ né tránh:
"Đúng vậy, đúng vậy!"
"Anh họ! Hứa Lê Hương không thể tin nổi mà mở to cả hai mắt."
Chiếc đồng hồ này là mượn cho anh dùng để đón dâu, anh cũng nói ba ngày sau khi lại mặt về sẽ trả, sao anh có thể phủ nhận như vậy chứ?!"
"Mượn cái gì? Trả cái gì?" Bác dâu Hứa vừa mới đi làm về bước vào sân, vứt nông cụ xuống:
"Không phải đó là quà tân hôn của mày tặng anh họ mày sao? Sao lại có đạo lý tặng quà cưới cho người ta rồi còn muốn đòi lại?!"
"Cháu, cháu không có?”
Hứa Lê Hương vội vàng giải thích:
"Tại sao cháu lại có thứ quý giá như đồng hồ để tặng cho anh họ được chứ?"
"Đó là việc của mày."
Bác dâu Hứa cười nhạt liếc mắt nhìn Phong Tri Ý đứng cạnh đó:
"Ai bảo mày có ơn cứu mạng với thanh niên trí thức Trân chứ, người ta tặng mày một chiếc đồng hồ cảm ơn thì có đáng là gì?"
Đây là muốn cướp luôn chiếc đồng hồ này để làm quà cám ơn cứu mạng của Hứa Lê Hương đó hở?
Sau đó đồ của Hứa Lê Hương là đồ của nhà họ Hứa, là lấy luôn không trả đó hở?
Phong Tri Ý hai tay đút túi nhàn rỗi, ung dung nhướng mày, không biết nữ chính diễn vở kịch này rốt cuộc có dụng ý gì.
"Không, không phải!"
Hứa Lê Hương gấp đến độ nước mắt sắp rơi xuống:
"Rõ ràng, rõ ràng là tôi hỏi mượn thanh niên trí thức Trân để đẹp mặt cho các người, anh họ cũng biết mài! Các người, các người làm sao có thể che giấu như vậy được?"
"Che giấu cái gì?"
Bà cụ Hứa nghiêm nghị hét lớn:
"Con Lê, mày không thể một mực vu khống người nhà mình như thế được!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận