Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 96: Ra Ở Riêng

Chương 96: Ra Ở RiêngChương 96: Ra Ở Riêng
Biết ở mặt này không làm gì được bọn họ, Hứa Lê Hương lau nước mắt, dứt khoát hỏi rõ ràng:
"Tôi đã nói cho các người rồi, chiếc đồng hồ này là tôi mượn thanh niên trí thức Trần Tri Thanh, không phải cô ấy tặng tôi. Bây giờ, rót cuộc các người có trả không?"
"Ôi chao!"
Bác dâu Hứa lập tức lớn tiếng hét lên:
"Làm gì có đạo lý em tặng anh quà tân hôn còn đòi lại, mọi người nói thử xem? Phân xử giúp với!"
Một chiếc đồng hồ ở thời đại này, giá trị không thua kém một căn biệt thự của sau này.
Có được đến tay, còn có ai sẽ buông tay?
Cho dù vô lý đến thế nào thì cũng không thể cơm đưa đến miệng còn nhả ra được.
Dù sao cũng có Hứa Lê Hương chịu trận, mà nó lại có ơn cứu mạng để ép thanh niên trí thức Trần.
Cho nên bà cụ Hứa cũng tỏ ra khó xử:
"Chuyện này, chuyện này là con Lê mày làm việc không đáng tin cậy! Làm gì có chuyện lấy lại sính lễ trước hôn nhân đã cho cô dâu, chúng ta làm sao bàn giao được với thông gia đây?”
"Được rồi! Cháu hiểu rồi."
Hứa Lê Hương tỏ vẻ thất vọng, sau đó đi tới trước mặt bà cụ Hứa, thận trọng hỏi:
"Bà nội, cháu là một thành viên của nhà họ Hứa phải không?”
Da mặt nhăn nheo như vỏ cây khô của bà cụ Hứa run lên:
"Mày muốn nói cái gì?"
Hứa Lê Hương hít sâu một hơi:
"Cháu là một thành viên của nhà họ Hứa, cháu kiếm được công điểm đều thuộc về nhà họ Hứa."
"Vậy nợ của cháu, cũng nên thuộc về nhà họ Hứa. Vì vậy, bà nội, xin hãy cho cháu tiên để cháu trả cho thanh niên trí thức Trân!"
"Không được!"
Bà cụ Hứa còn chưa kịp nói chuyện thì bác dâu Hứa là người đầu tiên nhảy ra phản đối:
"Muốn bồi thường thì mày tự đi mà bồi thường! Không liên quan gì đến cả nhà chúng tai"
Liên quan đến lợi ích của bản thân, chị em dâu nhà họ Hứa vẫn đang vây xem náo nhiệt nhao nhao mở miệng phản đối.
"Đây rõ ràng là chuyện của con Lê, sao lại tính công cán vào được?"
"Cái này tôi cũng phản đối, Quốc Thịnh nhà tôi cưới vợ đâu có đồng hồ gì. Nếu là tính công cán, vậy Quốc Thịnh nhà ta cũng phải có một cái!"
"Đúng vậy! Hơn nữa, kể cả chúng tôi mua thì chúng tôi cũng không mua một hàng cũ đâu!"...
Bà cụ Hứa nhíu mày:
"Con Lê, đây là chuyện của mày thì tự mày giải quyết đi."
"Cháu làm sao mà tự mình giải quyết được chứ?!" Hứa Lê Hương tỏ ra vừa tức giận vừa thương tâm:
"Cháu kiếm được coi như là của nhà họ Hứa, vậy cháu nợ không phải cũng của nhà họ Hứa gia? Đâu có ở riêng, làm gì có đạo lý không liên quan đây?!"
Nói xong, cô ta còn tìm kiếm sự ủng hộ của quần chúng vây xem:
"Mọi người nói xem có đúng không?!"
Mọi người nhao nhao gật đầu nói không có đạo lý này, nếu kiếm được tính là của nhà, vậy đương nhiên cũng phải từ trong nhà lấy ra.
"Vậy thì ở riêng đi!"
Bác dâu Hứa lập tức nhảy ra nói:
"Món nợ này dù có phải trả thì cũng là mấy người trả, đừng hòng kéo mọi người xuống nước!"
"Đúng vậy!"
Các chị em dâu khác đều ủng hộ, dù sao một chiếc đồng hồ cũng đáng giá hơn một trăm đồng!
Đó chính là một khoản tiền lớn, một nhà bọn họ tiết kiệm mấy năm cũng không tiết kiệm được nhiều tiền như vậy đâu.
Hứa Lê hương tức giận run rẩy cả người, nói không nên lời:
"Các người! Các người...'
Nhưng Phong Tri Ý lại để ý thấy khóe miệng Hứa Lê Hương chợt nhếch lên một chút, cô nhướng mày, thì ra ý đồ của nữ chính là ở đây? Muốn ở riêng?
Dù sao mang tiếng trẻ con yêu cầu người lớn ở riêng, náo loạn khiến cả nhà chia năm xẻ bảy cũng không dễ nghe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận