Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 141: Chất Vấn Tô Vọng Đình

Chương 141: Chất Vấn Tô Vọng ĐìnhChương 141: Chất Vấn Tô Vọng Đình
Sau đó cô giới thiệu với Bành Nha Nha vẫn còn đang tò mò:
"Cái có hình mặt trời mọc ở phía đông là của bà em, cái có hình hoa là của chị, còn hình tôm cá này là của em. Nhớ kĩ nhé, về sau đừng lấy nhầm bát đũa cốc uống nước."
"Sao không có của tôi nhỉ?"
Tô Vọng Đình cười hì hì bưng thức ăn đã nấu xong vào.
Phong Tri Ý nhìn anh ta một cái, không nói gì.
Bác Bành cũng cười híp cả mắt lại:
"Được rồi, mau trụng qua nước sôi, rửa xong thì mang ra ăn cơm thôi."
Ăn tối xong, thấy sắc trời còn sáng, Phong Tri Ý gọi Tô Vọng Đình sang một bên:
“Anh tới đây, tôi có lời này muốn hỏi anh."
Sau đó cô xách giỏ rau, nói với bác Bành đang rửa bát đũa trong bếp:
"Bác ơi, cháu ra vườn hái ít cà chua ngâm đường."
Bác Bành trong bếp đáp lại:
"Ừ, đi đi."
Đây là lần đầu Phong Tri Ý chủ động tìm tới anh ta, Tô Vọng Đình sáng cả mắt, vui vẻ theo sát cô:
"Cô muốn hỏi tôi chuyện gì?"
Phong Tri Ý cắt dây leo của vài cây rau đi, vừa cắt vừa nói:
"Chuyện tôi biết dùng kim châm tiêu độc là do anh nói với người trong quân đội phải không?”
Trước đó lúc ở tỉnh thành, lúc Phong Tri Ý nói chuyện với thủ trưởng, đã cố tình chứng thực với ông ấy, châm cứu Đông y không được tính vào tứ cựu.
Lão thủ trưởng khẳng định chắc nịch với cô, đông y vốn không nằm trong phạm vi của tứ cựu, có văn bản quy định rõ ràng rồi.
Thế nên, vì sao cô lại bị báo cáo tứ cựu?
Mà chuyện báo cáo này, vì sao lại được thông qua một cách rầm rộ như vậy, để cô bị bắt đi trước mắt bao nhiêu người?
Cô trốn ở nơi thâm sơn cùng cốc, trời cao hoàng đế xa, lại trong thời đại ngay cả Internet cũng không có, chuyện châm kim tiêu độc mới được vài ngày, sao cô đã bị đưa đến trước mặt lão thủ trưởng?
Rõ ràng là có người cố ý đá cô xuống vực sâu, sau đó lại muốn dùng thái độ ban phát cứu vớt cô lên.
Trong đại đội sản xuất này, ai có thể liên lạc được với người đứng đầu quân đội?
Còn có thể được bộ đội tín nhiệm, xác nhận y thuật của cô?
Ngoài Triệu Học Binh và Tô Vọng Đình hôm đó chính mắt thấy cô cứu người ra, Phong Tri Ý không nghĩ ra người khác.
Tô Vọng Đình không ngạc nhiên khi cô đoán ra được là anh ta giúp cô, dù sao người cô cứu chữa là người trong quân đội, thậm chí còn có thể đã có người nói với cô ấy là chính anh ta đề cử cô. Vốn tưởng cô gọi anh ta đến là muốn cảm ơn. Nhưng nghe cách dùng từ và giọng điệu của cô rất khó chịu, Tô Vọng Đình bất ngờ cảm thấy giật mình, thu lại niềm vui rạo rực, cẩn thận nhìn cô, nói:
"Lúc ấy cô bị báo cáo, tôi đã nghĩ hay là nhân cơ hội này để cô gặp họa mà được phúc."
"Họa?"
Bàn tay đang hái cà chua của Phong Tri Ý hơi khựng lại, cô cười nhẹ không rõ ý, nghiêng đầu nheo mắt nhìn anh ta:
"Anh thân là quân nhân, chẳng lẽ không rõ ràng chính sách pháp luật hiện hành? Châm cứu đông y là họa lúc nào?”
"Hả?"
Tô Vọng Đình ngẩn người:
"Không phải? Tôi cũng không rõ! Thời cuộc bây giờ loạn như vậy, rất nhiều chuyện không rõ ràng, bên trên vẫn còn đang tranh luận đấy."
"Nếu anh đã không biết,
Phong Tri Ý càng cảm thấy nực cười hơn:
"Vậy sao anh lại đưa tôi đến quân đội? Anh chắc chắn không phải là họa vô đơn chí, đổ dầu vào lửa chứ?”
"Không thể nào?!"
Tô Vọng Đình kinh ngạc:
"Cứu người không phải là chuyện tốt à?!"
'Sao lại không?”
Ánh mắt Phong Tri Ý lạnh lùng, cười mia:
"Tôi đã từng nói rõ rồi, tôi không biết y thuật, cũng không hiểu kiến thức y học, vì sao anh còn muốn đề cử tôi lên? Sao lại bắt tôi làm chuyện tôi vốn không biết?"
"Tôi, tôi...
Tô Vọng Đình bị cô lạnh mặt chất vấn đến kinh ngạc:
Bạn cần đăng nhập để bình luận