Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 238: Mạnh Tây Châu Bơi Chục Cây Số Rồi

Chương 238: Mạnh Tây Châu Bơi Chục Cây Số RồiChương 238: Mạnh Tây Châu Bơi Chục Cây Số Rồi
Sau đó cô nhìn Mạnh Tây Châu đẩy chậu gõ, rời xa đoàn người đi về chỗ nước sâu thì hỏi.
"Sao anh tự mình đẩy chậu gỗ lên núi? Không đi theo sau bè trúc sao? Lúc mệt mỏi, còn có người phụ một tay, lại an toàn hơn một chút."
Cô nhìn qua, thấy nhiều gia đình cũng làm như thế.
Mạnh Tây Châu gật đầu.
"Nhìn vào thân phận của tôi và ông lão, bọn họ sẽ không thích để chúng tôi đi cùng. Cô cúi đầu thấp xuống một chút, đừng để cho người quen thấy mặt, tránh cho bọn họ nói xấu."
Lúc này, trên mặt nước khắp nơi đều có người đẩy thùng tắm gỗ men theo dòng nước lên núi, ai ai cũng bận rộn sinh tôn nên không còn người nào rảnh rỗi chú ý đến người bên trong chậu gỗ là người nhà nào.
Hơn nữa anh lại bơi ngập trong nước, người khác có nhìn cũng không thấy anh thì làm sao có người anh và cô có quen biết được.
Phong Tri Ý cau mày, đã đến lúc nào rồi còn tính toán cái này? Cô giương mắt nhìn về đỉnh núi xanh xa xa nơi lũ lụt mênh mông nước này rồi cúi đầu xuống.
"Đi hướng này mà lên núi ít nhất cũng phải ba đến năm dặm, bơi xa như thế, anh chịu được không? Hay là anh cũng lên ngồi, chúng ta cùng chèo đi?
Năm dặm chính là hai nghìn năm trăm mét, anh ấy ít nhất cũng phải bơi tâm mười cây số rồi.
"Làm như vậy không điều khiển được phương hướng, hơn nữa còn rất chậm, thùng gỗ không chịu được nhiều người như vậy, rất dễ chìm."
Mạnh Tây Châu đẩy thùng gỗ phía, hướng về phía núi trôi đi.
"Tôi bơi mệt thì dọc đường có thể nghỉ ngơi một chút, không sao đâu, cô đừng lo."
Trong lúc nói chuyện, nước đã dần dần chạm đến hông anh, đến ngực đến cổ rồi sau đó anh bắt đầu đẩy chậu gỗ bơi đi.
Phong Tri Ý vịn tay lên cạnh chậu gỗ, một hạt giống lặng lẽ rơi vào trong dòng nước đục ngầu, nhanh chóng mọc rễ nẩy mầm, bò lên mặt đáy của chậu gỗ.
Như vậy có thể giúp anh tiết kiệm được một ít sức lực, thoải mái hơn một chút, mà cô còn có thể lúc nào cũng theo dõi được sự an toàn của anh trong chuyến đi sau.
Mạnh Tây Châu không biết dưới đáy chậu gõ, đã được trang bị "tua pin đẩy", anh chỉ cảm thấy hình như là mình đang xuôi dòng, chậu gỗ này không cần phải phí sức để đẩy nữa, ngược lại còn giống như là kéo mình đi, rất nhẹ nhàng.
Vì thế mặc dù khoảng cách năm dặm nhưng chưa đến một giờ bọn họ đã ung dung đến phía sau núi rồi.
Mạnh Tây Châu chọn một mom đất hẻo lánh ít người, cõng cụ già đã uống thuốc ngủ, đang mê mang tới dưới một góc đại thụ rồi thu xếp ổn thỏa.
Lúc quay lại, Phong Tri Ý đưa cho anh một viên thuốc và nước nóng.
"Cái này phòng hờ cảm lạnh, anh nghỉ một chút rồi đi." Mạnh Tây Châu không hỏi là cái gì, chỉ ném luôn vào miệng rồi nuốt, anh uống một ngum nước nóng, sau đó gật đầu.
"Tôi nhóm một đốm lửa trước, cô mau hơ khô quần áo trên người mình. Lát nữa cụ già tỉnh dậy, thì cô dìu ông ấy đi đến đám người bên kia đi."
Cách bọn họ không xa, có rất nhiều người đã cập bến sau núi.
Nhất là những người ngồi bè trúc đã tới từ lâu. Già trẻ lớn bé đều đang tự sắp xếp chỗ đặt chân cho mình, bận rộn rối loạn vô cùng.
Mạnh Tây Châu giúp cô nhóm lửa, đưa sọt trúc cho cô, anh nói sau này thức ăn có thể sẽ khan hiếm, thức ăn bên trong cô không nên tùy tiện cho người khác.
Sau đó, anh ngồi vào chậu gỗ, chèo xuyên qua nước mà đi.
Anh mới vừa đi, thì có một đại đội chiến sĩ khiêng các loại thiết bị cứu hộ đường thủy từ quân doanh bên kia núi chạy tới.
Người cầm đầu chính là Tô Vọng Đình.
Phong Tri Ý vừa mới chuẩn bị nướng một ít khoai lang, đợi lát nữa sẽ đưa cho cụ ông bổ sung một ít năng lượng, cô nghe được anh thanh liền ngẩng đầu, đối mặt với Tô Vọng Đình đang từ trên núi chạy xuống.
Tô Vọng Đình không ngờ gặp được cô ở đây thì ngẩn người, ánh mắt hơi sáng lên, anh ta đang định nói điều gì đó lại nghĩ đến chuyện cô ấy bảo mình tránh xa cô ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận