Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 97: Người Đáng Thương Tất Có Chỗ Đáng Han

Chương 97: Người Đáng Thương Tất Có Chỗ Đáng HanChương 97: Người Đáng Thương Tất Có Chỗ Đáng Han
Nhất là con gái, sau này lập gia đình sẽ bị giảm giá trị.
Cho nên nữ chủ vòng quanh một khúc cua lớn như vậy, chính là vì để đối phương chủ động đá cả nhà bọn họ ra ngoài?
Bản thân cô ta còn có thể có được một hình tượng vô tội đáng thương?
Nữ chính này thật đúng là biết tính toán, khóe miệng Phong Tri Ý khẽ nhếch, chỉ sợ từ lúc mượn đồng hồ của mình, cô ta đã lên kế hoạch làm như vậy rồi nhỉ?
Cô ta vốn dĩ không có ý định trả lại đồng hồ cho mình?
Dù sao, nữ chính đã hiểu rõ người nhà họ Hứa qua hai đời rồi, còn có thể không hiểu người nhà này là loại người như thế nào sao?
Cô ta có thể không biết rằng chiếc đồng hồ sẽ không lấy lại được sao?
Cô ta biết, cô ta biết rất rõ.
Chính bởi vì biết, cho nên mới mượn cơ hội này lên cơn để được ở riêng.
Như vậy, không chỉ giúp cả nhà mình thoát khỏi áp bức bóc lột, còn có thể nhân lúc náo loạn, phủi sạch quan hệ, về sau "bay một mình”, sau này phát đạt sẽ không bị hút máu, cản trở.
Quan trọng hơn là, không chỉ có thể ở trước mặt "Phong Tri Ý" giành được sự thương tình đồng cảm, còn có thể bôi đen nhà bác cả, thậm chí cả Hứa gia.
Chờ về sau người nhà quyền quý của "Phong Tri Ý" tìm tới, bọn họ có thể cho phép người khác bắt nạt con gái bảo bối nhà mình như vậy sao?
Vậy thì ngoại trừ cả nhà nữ chính, thì tất cả mọi người của nhà họ Hứa đừng hòng có mối quan hệ với quyền quý.
Còn có thể sẽ đắc tội quyên quý, mượn cơ hội này trả thù cả nhà họ Hứa đối xử tệ với nhà bọn họ mười mấy năm nay.
Ngoài ra còn có một điều nữa, cô ta còn lợi dụng chiếc đồng hồ này, loại bỏ vợ chính thức của người giàu nhất trong tương lai.
Chậc, nữ chính thật đúng là có thủ đoạn.
Chỉ là một chiếc đồng hồ, quả thực là một hòn đá đáp mấy con chiml
Nếu như không phải lấy đồng hồ đeo tay của cô làm vũ khí, còn không để ý mong muốn của cô, cố chấp kéo cô đến làm người công cụ, thì không chừng Phong Tri Ý sẽ vỗ tay khen cô ta một câu thông minh.
Đáng tiếc, mẹ cô ta lại không biết được ý tốt của cô ta, vừa nghe mọi người muốn đá đít cả nhà bọn họ đi thì vội vội vàng vàng hoảng hốt tới cầu xin Phong Tri Ý:
"Thanh niên trí thức Trân, con bé Lê nhà ta tốt xấu gì cũng cứu cô, cô xem việc này có thể coi như xong hay không? Chẳng lẽ một cái mạng của cô, còn không đáng bằng một cái đồng hồ sao?"
Ồ? Phong Tri Ý nhướng mày, bánh bao mềm này bị người nhà tùy ý bóp nắn xoa tròn bao lâu nay, cứ tưởng là tính tình hiền dịu, vậy mà cũng chơi ân báo đáp, trói buộc đạo đức à?
Phong Tri Ý âm thầm chậc chậc một tiếng, hóa ra cái bánh bao mềm này cũng là khinh mềm sợ cứng, khinh thiện sợ ác?
Quả nhiên là người đáng thương tất có chỗ đáng hận nhỉ?
"Mẹ!"
Hứa Lê Hương thấy mắt Phong Tri Ý lạnh nhạt, sắc mặt biến đổi thì vội vàng tới kéo mẹ mình ra:
"Mượn đồ của người ta làm gì có đạo lý không trả lại? Chẳng lẽ mẹ muốn con sau này không thể ngẩng đầu để làm người hay sao?!"
Mẹ cô ta co rúm lại:
"Không phải, không phải vậy..."
Hứa Lê Hương không để ý tới mẹ mình nữa, cô ta chuyển hướng đến Phong Tri Ý, vẻ mặt xin lỗi vô cùng chân thành:
"Thanh niên trí thức Trần, rất xin lỗi cô! Tôi không biết chuyện sẽ xảy ra thành thế này."
Hơn nữa cô ta còn thê son sắt cam đoan với nhân phẩm của mình:
Bạn cần đăng nhập để bình luận