Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chuong 133: Luc Giai Luong Dang Thuong

Chuong 133: Luc Giai Luong Dang ThuongChuong 133: Luc Giai Luong Dang Thuong
"À đúng rồi."
Chu Mạn Mạn nhớ ra chuyện, lại nhắc Phong Tri Ý:
"Sau này cô thấy Hạ Mai thì tránh xa ra. Lần trước Lục Giai Lương thấy cô ta bị mẹ tên ngốc nô dịch đáng thương thì cho cô ta chút đồ ăn."
"Ai ngờ lại bị mẹ tên ngốc vu vạ anh ta có một chân với Hạ Mai, có quan hệ nam nữ không trong sáng."
Nói xong, Chu Mạn Mạn cười lạnh một tiếng:
"Bộ dáng xấu hoắc của Hạ Mai kia có khi còn dọa chết được người, ai lại luẩn quẩn trong lòng dính lấy cô ta?”
"Đương nhiên không ai tin, nhưng mẹ tên ngốc lại làm âm ï giở trò vô lại! Càng đáng giận hơn là Hạ Mai cũng không hề phủ nhận!"
Chu Mạn Mạn càng nói càng tức anh ách:
"Không biết bị mẹ tên ngốc uy hiếp hay cả hai người đó hợp mưu muốn lừa tiền người khác. Dù sao làm ầm lên, đến cuối cùng Lục Giai Lương cứ thế bị ép lột mất một lớp dai”
Sau đó, đề tài trở lại vấn đề ban đầu:
"Thế nên mấy thứ này của cô, chắc không tìm Hạ Mai bồi thường được đâu."
"Giờ cô ta trắng tay, vò mẻ cho vỡ luôn, còn không biết xấu hổ hơn cả mẹ của thằng ngốc, ai dính vào cô ta, cô ta cũng có thể chơi lại."
Phong Tri Ý nghe vậy, tâm trạng phức tạp khẽ gật đầu:
"Tôi dọn đồ lại một chút."
Một đống rác lớn như vậy trên giường, không dọn thì tối không ngủ được.
"Ừ, cô dọn đi."
Chu Mạn Mạn nói khô cả họng, cô ta quay người vào bếp tìm nước uống.
Phong Tri Ý gói mọi thứ trong chăn ga trải giường rách cuốn lại, định cầm ra đầu thôn vứt xuống chỗ đốt rác.
Vừa ra đến cửa sân của thanh niên trí thức, AI thấy xung quanh không có ai thì không kìm được hỏi:
"Chủ nhân, mùi hôi thối kia không phải do ngài rắc vào người Hạ Mai lúc chủ nhân bị đưa đi sao? Tôi không nhớ nó có tác dụng dụ rắn đến!"
Phong Tri Ý cầm một đống đồ lớn đi hướng ra ngoài thôn, ánh mắt nặng nề nhìn đại đội Mộng Trang bị sương chiều bao phủ, hình ảnh giản dị chất phác lại ẩn giấu không biết bao điều bẩn thỉu xấu xa:
"Dịch rắn kia là có người muốn muon tay tôi làm."
"Hả?!"
AI kinh ngạc:
"Là ai?"
Trong thôn này ngọa hổ tàng long vậy sao?
Phong Tri Ý im lặng, còn chưa kịp trả lời đã thấy các xã viên tan họp về nhà, ai cũng nhiệt tình thân thiện chào hỏi cô, còn hỏi cô đứng đây làm gì, sao muộn rồi còn cầm bọc đồ ra ngoài thôn?
Phong Tri Ý chỉ cười nhẹ đáp lại, đột nhiên từ trong xó xinh có một bóng người lao ra/bịch" một tiếng quỳ xuống trước mặt cô:
"Trần Tố Tố, cầu xin cô cứu tôi!"
Phong Tri Ý thấy mà ghét bỏ, vội vàng tránh sang một bên, nhìn người què quần áo tả tơi, tóc tai rối bù, mặt mũi lồi lõm lại đầy vết rắn cắn xanh đen, trông còn tàn tạ hơn cả zombie, chỉ có thể miễn cưỡng nhận ra là một con người, cô gọi thử:
"Hạ Mai?"
Hạ Mai thấy cô lên tiếng, cô ta thò cánh tay tàn phế, kéo lê cẳng chân què, vội vàng lê đến trước mặt cô, như cố ý làm cô phải ghê tởm, ngửa đầu lên hé mắt ra nhận lỗi với cô:
"Là tôi, tôi là Hạ Mail Xin lỗi! Trước đó tôi sai rồi! Cô nể tình chúng ta đều là thanh niên trí thức, từng cùng ở một phòng, cứu tôi với được không?!"
Phong Tri Ý không chịu được mùi hôi tanh như thể vũ khí sinh học từ cô ta, cô lặng lẽ tránh sang một bên, hờ hững:
"Cô xin lỗi tôi chuyện gì?"
Hạ Mai lập tức khóc rống, ân hận không thôi:
"Tôi không nên bắt nạt cô suốt, không nên trộm đồ của cô, không nên báo cáo cô tứ cựu, tôi sai rồi! Tôi không dám nữa! Giờ tôi sống không bằng chết! Xin cô! Xin cô cứu tôi với!"
Lời sám hối kia nghe tê tâm liệt phế, hơn nữa dáng vẻ vô cùng thê thảm của cô ta bây giờ khiến những người vây xem không khỏi thổn thức động lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận