Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 53: Phản Diện Bi Ran Độc Cắn

Chương 53: Phản Diện Bi Ran Độc CắnChương 53: Phản Diện Bi Ran Độc Cắn
Phong Tri Ý lặng lẽ tìm tới, cô đẩy ra một bụi cây, thì nhìn thấy chàng trai tram mặc kia giống như bị thương đang quỳ một gối trên mặt đất.
Tay trái anh vung lên thanh dao chặt củi sắc bén, đang hung hăng hướng cánh tay phải của mình chém tới!
"Đợi đãt"
Phong Tri Ý vội vàng dùng lá cây kịp thời đánh rơi con dao chặt củi của anh, cô sốt ruột từ trong bụi cây chui ra, chạy tới bên cạnh:
“Anh định làm cái gì vậy?!"
Đang yên đang lành tự chặt tay mình làm gì?
Chàng trai nhìn thấy cô thì kinh ngạc một chút, lại âm thầm kinh hãi nhìn lướt qua con dao bị đánh rơi, vừa rồi...
Con dao này bị bắn rơi như thế nào vậy? Anh ngay lập tức thu lại sắc mặt, nhặt dao chặt củi lên, mặt tái xanh:
"Bị rắn độc cắn."
Phong Tri Ý tập trung nhìn, quả nhiên ở cánh tay phải của anh có mấy cái lỗ máu.
Cô vội vàng ngăn cản anh lần nữa muốn tự chặt tay:
"Chặt tay có tác dụng gì? Động tác của anh kịch liệt như vậy, máu đã chạy mấy vòng từ lâu rồi! Đừng lộn xộn, để tôi xem nào!"
Đứa nhỏ xui xẻo này, vốn dĩ chân đã què rồi, nếu lại mất cánh tay phải, thì sẽ thành người què thiếu chân thiếu tay hẳn rồi.
Thành phần gia đình trên lưng lại không tốt, cứ tiếp tục như vậy còn có đường sống sao?
Phong Tri Ý nói xong, tức thì đưa tay vào trong túi nhỏ tùy thân, mượn cơ hội này từ trong không gian lấy ra bình thuốc, đổ ra một viên nhét vào trong miệng chàng trai:
"Anh nuốt xuống trước đã, giải độc."
Sau đó cô rạch một vết chéo ở chỗ vết thương của anh, rồi nắm lấy cánh tay anh, giúp anh liên tục vắt ra máu độc màu đen từ miệng vết thương.
Thực ra là cô dùng dị năng gom toàn bộ độc tố trong máu tụ tập lại đây rồi ép ra.
Mãi cho đến khi máu biến thành màu đỏ tươi bình thường mới thôi.
Sau đó cô còn dùng dị năng thanh lọc nuôi dưỡng thân thể cho anh một lần, cho đến khi sắc mặt chàng trai dan dần khôi phục bình thường thì thôi.
Phong Tri Ý thở phào nhẹ nhõm buông lỏng tay:
"Được rồi, không sao rồi."
Chàng trai kinh ngạc nhìn đôi mắt của cô ánh lên một chút an tĩnh lại dịu dàng.
Anh thấy cô ngước mắt nhìn lại thì vội vàng cụp xuống:
"Cám ơn." "Không có gì! Phong Tri Ý lơ đễnh xua tay:
"Anh đừng ở lại đây nữa, nơi này nhiều rắn độc lắm”"
Nói xong cô nhìn chung quanh, phát hiện trên mặt đất bảy tám con rắn chết, cô sửng sốt, ngước mắt nhìn anh:
"Anh cố ý đến đây bắt rắn à?"
Chàng trai gật gật đầu, âm thâm cảm nhận một chút, anh phát hiện toàn thân mình vậy mà không có chỗ nào không thoải mái.
Anh nhặt con dao chặt củi lên chặt đầu từng con rắn và chôn nó xuống trong đất:
"Các cụ già cần bổ sung dinh dưỡng."
Phong Tri Ý hiểu rõ, mấy cụ già kia quả thật rất cần dinh dưỡng, bằng không cho dù cô có chữa khỏi bệnh cho bọn họ, thì thời gian dài đói khát cũng có thể lại sinh bệnh khác.
Huống chỉ bọn họ hiện tại bệnh nặng cộng thêm bị thương mới khỏi, đúng là lúc cần chăm sóc thật tốt.
Chàng trai này lại không biết tối hôm qua cô đã âm thầm đút cho họ thức ăn bổ sung.
Dáng vẻ của anh nghèo túng như vậy chắc chắn vừa không có tiền vừa không có phiếu, mua không được đồ bổ thì chỉ có thể lên núi mạo hiểm.
Chỉ là:
"Sao anh không đi tìm gà rừng, thỏ rừng hay gì đó? Bắt rắn nguy hiểm biết bao!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận