Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 144

Chương 144Chương 144

“Đương nhiên là có rồi, tớ cũng chỉ mới biết được điều đó gần đây thôi, nghe nói đại sư ở phía Nam yêu cầu một mức giá cao hơn, coi như không đoán mệnh, chỉ để gặp đồ đệ của họ cũng phải trả tiền! Mọi người đang đổ xô đến đây để được gặp.”

Sở Thiên Lê nhìn Đàm Mộ Tinh, thán phục nói: “Sau này Khâu Tình Không còn có một nghề tay trái nữa.”

Đàm Mộ Tinh nghĩ đến trình độ của những người học chiêm tinh, và cậu cảm thấy đây chỉ là lừa đảo tiền bạc: “...”

Hà Kiến Bình cẩn thận hỏi ý kiến Sở Thiên Lê, Sở Thiên Lê lại đáp ứng rất sảng khoái: “Có thể, vậy gặp một chút đi, nói không chừng ông ta gặp mặt cháu xong cũng không để cháu tính mệnh nữa, bởi vì ông ta cảm thấy tuổi của cháu còn nhỏ không đáng tin cậy hay gì đó.”

Hà Kiến Bình nghĩ đến ấn tượng ban đầu của mình đối với Sở Thiên Lê, ông ấy không khỏi sinh ra cảm giác lúng túng, xấu hổ nói “Ồ, ồ, ồ, tiểu đại sư nói cái gì vậy? Làm sao chuyện như vậy có thể xảy ra? Làm sao có thể tồn tại một người như vậy?”

Đàm Mộ Tinh hòa giải: “Vậy cuối tuần cháu và cậu ấy qua đó, còn ở quán trà đúng không?”

“Đúng đúng đúng, các cháu tới quán trà là được, chúng ta sẽ phối hợp thời gian với các cháu!”

Hà Kiến Bình nhận được kết quả tốt, rất nhanh đã cúp điện thoại.

Sở Thiên Lê do dự nói: “Cậu cũng đi sao? Nhưng không phải lần trước cậu ở Càn Sơn nói không biết ông ta còn nhớ cậu hay không sao?”

Lúc ở Đàm Mộ Tinh ở Càn Sơn đã muốn tránh đám người ông chủ Trương, bây giờ lại nói cuối tuần muốn tới quán trà cùng cô, nếu bị họ nhận ra thì rất phiền toái. Đàm Mộ Tinh do dự một lúc, vẻ mặt lo lắng, nhỏ giọng nói: “Nhưng tớ cũng không thể để cậu đi một mình.”

“Cái này thì có là gì?” Sở Thiên Lê tùy ý nói, “Cũng không phải tớ chưa từng đến quán trà.”

Đàm Mộ Tinh nhìn thấy sự bất cẩn của cô, cậu cụp mắt sang một bên, muốn nói lại thôi nói: “Tớ sợ.”

Sở Thiên Lê nghe vậy sửng sốt, không hiểu nói: “Sợ cái gì?”

Đàm Mộ Tinh bất an liếc nhìn cô, cậu do dự hết lần này đến lần khác, ngượng ngùng thú nhận: “...Tớ sợ cậu sẽ bị đánh.”

Sở Thiên Lê ngẩn ngơ: “...?”

Đàm Mộ Tinh lo lắng nói: “Chú Kiến Bình là người có đạo lý, nhưng ông chủ Trương lại rất nóng nảy. Chỉ cần cậu tùy tiện nói vài câu là có thể bị đánh...”

Bình thường Sở Thiên Lê có thể ép Hạ Thời Sâm tới phát điên, nhưng khi cô ra ngoài lại dễ dàng bị đánh.

Căn bản Đàm Mộ Tinh không dám để cô ra ngoài một mình, bởi vì cô hay bị những người cùng ngành chèn ép. Cậu thực sự không nên đến quán trà nữa, nhưng sự an toàn của cô quan trọng hơn.

Sở Thiên Lê: “...”

Cuối tuần, đường phố bên ngoài quán trà vẫn tấp nập người qua lại, các quán nhỏ ven đường bán các loại đồ ăn vặt, trong quán lẩu cũ tiếng người ồn ào nhộn nhịp, trông đặc biệt náo nhiệt.

Cửa chính của quán trà không lớn, bước lên cầu thang hẹp, sẽ cảm thấy bất ngờ khi nhìn thấy lầu hai yên tĩnh.

Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh lần lượt bước lên lầu và đi đến một phòng riêng từ bên ngoài có thể nhìn thấy của quán trà.

Sở Thiên Lê đi tới phía trước, cô vẫn còn đang phàn nàn: “Ý của cậu là sợ tớ bị đánh? Rõ ràng tớ là người có đạo lý như vậy, cậu cho rằng tớ sẽ vô lý sẽ bị đánh sao?”

Đàm Mộ Tinh bị cô phàn nàn mấy ngày liền, cậu chỉ cảm giác chính mình đang gây rắc rối, khó xử giải thích: “Tớ không có ý như vậy, nhưng đôi khi không quan trọng là cậu có đạo lý hay không, đối phương vẫn sẽ tức giận...”

“Đó là do bọn họ không thể nghe được lời nói thật.” Sở Thiên Lê tự tin nói: “Không phải vấn đề của tớ!”

“...” Đàm Mộ Tinh khó mà nói là chính vì thái độ này của cô mà rất dễ bị đánh.

Tầng hai của quán trà có đại sảnh và phòng riêng, hiện tại có rất nhiều người đang ngồi ở đại sảnh, nhưng trông họ không có vẻ đến đây để uống trà.
id="id_Toc169869052" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận