Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 526

Chương 526Chương 526

Phan Nghĩa Thành đã sớm nói qua, thế lực khắp nơi đều đang chuẩn bị ra tay, bảo Liễu Quân gần đây phải duy trì sự cảnh giác, chỉ là hiện tại không biết là bên nào đang tới khiêu khích mình.

Tu Tại Uyên ngồi ở ghế lái phụ, anh ấy hỗ trợ kiểm tra phương hướng, nói: “Hướng đông có thể quay trở về đại sứ quán.”

“Không được, bọn họ biết chúng ta muốn đi về hướng đông, những người này cũng biết xem bói suy luận....” Sở Thiên Lê nhíu mày, “Nếu hiện tại trở về sẽ bị chặn.”

“Tôi đã xin trợ giúp, nhưng còn cần một chút thời gian.” Liễu Quân quan sát chiếc xe đen đang theo sát từ kính chiếu hậu, trầm giọng nói, “Chỉ cần cắt đuôi được chiếc xe này, có lẽ là sẽ không thành vấn đề.”

Phần lớn xe của người tập kích đã bị cảnh sát vũ trang chặn lại, chỉ có một chiếc xe SUV màu đen vẫn đuổi sát không rời, có lẽ trên xe cũng có người bói toán rất lợi hại, biết được xe của đám người Sở Thiên Lê rất quan trọng.

Liễu Quân còn để cho đồng đội lái bảy chiếc xe khác để che mắt, nhưng mà xe SUV màu đen đó dường như đã nhận ra bọn họ.

Một lát sau, nóc xe cùng phía sau phát ra tiếng vang leng keng, giống như ban đêm mưa bão điên cuồng đập vào cửa sổ, khiến cho Sở Thiên Lê kinh hãi rụt cổ lại.

Tuy cô chưa từng ăn thịt heo nhưng cũng từng thấy heo chạy, đương nhiên sẽ không ngây thơ mà cho rằng là đây là tiếng mưa rơi, đây rõ ràng là có người đang nổ súng bắn vào xe của bọn họ!

Trên chiếc xe SUV màu đen có người thò người ra ngắm bắn, muốn ngăn cản đoàn người lái xe rời đi.

“Thật phiền phức.” Một tay Liễu Quân cầm tay lái, một tay ra hiệu cho Tu Tại Uyên, “Mở ngăn kéo ra, đưa một khẩu súng đây!”

Tu Tại Uyên nghe lời làm theo, chỉ thấy súng ống trong ngăn kéo ánh lên ánh sáng lạnh lẽo, tỏa ra cảm giác lạnh thấu xương sáng bóng như băng.

Liễu Quân nhận súng, đánh trả lại một cách thuần thục, không chịu thua kém mà uy hiếp chiếc xe SUV màu đen!

Những con đường đầy tuyết trơn trượt, thật sự không thích hợp để lái xe nhanh. Sở Thiên Lê rõ ràng cảm thấy thân xe đang lắc lư, hoảng hốt nói: “Chúng ta sẽ không bị lật xe chứ?”

“Cái này thì không chắc chắn được, vốn dĩ đất cũng đã trơn trượt.” Liễu Quân chẳng những phải lái xe trên đường tuyết, còn phải tránh mưa bom bão đạn phía sau xe, độ khó rõ ràng càng ngày càng tăng.

Bánh xe lăn với tốc độ cao trên lớp tuyết đọng lại, nhưng vẫn không thể thoát khỏi chiếc xe SUV màu đen.

Hai chiếc xe lần lượt chạy về phía vách núi, xung quanh đều là cây cối cao lớn, bóng dáng âm u chiếu xuống.

Đàm Mộ Tinh thấy những cái cây khổng lồ phủ đầy tuyết ở hai bên đường, anh đột nhiên hạ cửa sổ xe xuống, đưa tay về phía người ngồi phía trước, nhẹ giọng nói: “Cho tôi một khẩu súng.”

Tu Tại Uyên theo bản năng mà đưa một khẩu súng qua, anh ấy đưa xong mới phản ứng lại, người phía sau cũng không phải là Liễu Quân.

Liễu Quân đang hết sức chuyên chú mà lái xe, anh ấy không kịp quay đầu lại ngăn cản, vội nói: “Này, đó là súng thật...”

Nhưng Đàm Mộ Tinh cũng đã đưa súng ra ngắm bắn, anh lưu loát mà xoay người ngắm bắn, nhưng lại không phải ngắm hướng xe SUV màu đen, mà là ngắm hướng những cành cây sắp chụm vào nhau.

Khoảnh khắc tiếp theo, tuyết đọng trên cây rơi xuống, trông như sắp sụp đổ, rồi trực tiếp rơi xuống chiếc xe màu đen phía sau, ngăn cản tầm mắt của người lái xe!

Tài xế trên chiếc xe đen vội vàng nghiêng đầu, muốn truy tìm phương hướng của mục tiêu, nhưng do mặt đường trơn trượt, nên đường lái xiêu xiêu vẹo vẹo, cuối cùng lật xe ở chỗ sườn núi!

Chiếc xe SUV màu đen lật nghiêng trượt xuống dốc, người trong xe vội vàng bỏ xe tự cứu mình.

Liễu Quân nhân cơ hội mà rẽ ngoặt, lập tức rời đi theo đường tắt, đạp mạnh chân ga để tăng tốc, thành công tránh khỏi cuộc truy kích.

Liễu Quân nhìn qua kính chiếu hậu, anh ấy phát hiện người trên chiếc xe đen luống cuống tay chân, bội phục mà nói: “Được lắm, vậy mà lại biết bắn súng, tuy rằng không bắn trúng xe, nhưng cũng đánh bậy đánh bạ mà cắt đuôi được!”
id="id_Toc169869433" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận