Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 375

Chương 375Chương 375

“Tốt lắm, cậu đã đến đây rồi, tôi có việc cho cậu làm đây.” Lin nói: “Hình như đá mẫu đang bị bán đấu giá ở Rosya, cậu tìm cách lấy nó về đi.” Rosya là một nhà đấu giá nổi tiếng khác, có địa vị trong ngành tương tự như Kiều Giai Đức.

Những người khác hoảng sợ nói: “Đá mẫu bị người ta trộm đi bán sao?” “Hiện tại tôi không biết phải nói như thế nào, nhưng kế hoạch kỷ nguyên mới mới vẫn chưa thể công bố được. Trác Cừ phải nhanh chóng lấy lại đá mẫu, sau khi đến thành phố G tôi sẽ đi lấy.”

Thi Trác Cừ vội vàng đáp lại, do dự một chút rồi hỏi: “Khi nào thì ngài đến thành phố G?”

Đôi mắt màu xanh biếc của Lin liếc anh ta một cái, lạnh lẽo như thể ngâm trong hầm băng, bình tĩnh nói: “Sao? Việc này khiến cậu mất rất nhiều thời gian à?” Thi Trác Cừ vội vàng nói: “... Không, tôi chỉ muốn xác nhận ngày gửi đá mẫu cho ngài thôi.”

“Chắc là trong tuần này, đến nơi tôi sẽ liên lạc với cậu.”

“Vâng.”

Sau khi cuộc họp kết thúc, Thi Trác Cừ không dám trì hoãn, lập tức cử người đến xem cuộc đấu giá ở Rosya sắp tới, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ trước khi Lin đến thành phố G. Hiện giờ anh ta không biết hành trình cụ thể của Lin, nên sợ rằng sẽ trở tay không kịp.

Ở bên kia, Sở Thiên Lê vừa hạ cánh đã đến đi ô tô di chuyển đến địa điểm nghỉ ngơi.

Trong khách sạn náo nhiệt, Sở Thiên Lê đi theo Đàm Mộ Tinh vào sảnh giữa, nhìn thấy một người đàn ông giàu có bụng phệ, tóc thưa thớt, khuôn mặt hồng hào, trông như Phật Di Lặc.

Kim Hiểu Nguyên nhìn thấy Đàm Mộ Tinh thì giật mình, nhìn sang chú Tề bên cạnh thì mới nhận ra, thân thiện nói: “Đây là Mộ Tinh hả? Đẹp trai lắm, khác trước nhiều rồi!”

“Vừa rồi chú cũng không dám nhận, thằng nhóc nhà cháu giỏi đấy!” Kim Hiểu Nguyên nói tiếng phổ thông có chút khó khăn, nhưng vẫn nhiệt tình vỗ vỗ Đàm Mộ Tinh: “Chú nhớ năm ngoái có thế này đâu?”

Đàm Mộ Tinh ngượng ngùng nói: “Chú Kim, đã lâu không gặp...” “Sao lần này cháu lại đến đây một mình? Không đi cùng với bà nội sao?” Kim Hiểu Nguyên đột nhiên nhìn thấy Sở Thiên Lê bên cạnh, lập tức tỏ vẻ nghi ngờ, sau đó nháy mắt: “Đây là ai?”

“À, cậu ấy là bạn cùng lớp của cháu.”

“Ồ ồ ồ, bạn cùng lớp, chú hiểu rồi, chú hiểu rồi...” Kim Hiểu Nguyên lộ ra nụ cười hàm ý, chủ động bắt tay nói: “Chào bạn cùng lớp nhé!” Đàm Mộ Tinh hoảng hốt: “Không phải như chú nghĩ đâu...”

Sở Thiên Lê bình tĩnh bắt tay ông ấy: “Chào chú ạ.”

Kim Hiểu Nguyên sải bước về phía trước, vội vàng muốn giúp xách hành lý, nhưng bị chú Tề từ chối nên vội vàng dẫn đường cho mọi người. “Hôm nay các cháu định đi xem đồ đấu giá à? Hay là ăn cơm nghỉ ngơi trước rồi mai hẵng đi? Chú đã đặt phòng riêng trong một nhà hàng ở Trung Hoàn rồi, cảnh đêm rất đẹp, không thì chúng ta đến đó ăn nhé?”

“Chú Kim không cần khách sáo đâu, để bọn cháu tự sắp xếp cũng được ạ...” Đàm Mộ Tinh cúi đầu hỏi Sở Thiên Lê, nhỏ giọng hỏi: “Cậu muốn đi xem hôm nào?”

Sở Thiên Lê thấy Đàm Mộ Tinh không có cách nào chống lại Kim Hiểu Nguyên, hình như cũng không muốn ăn cơm với đối phương, nên giải vây cho anh: “Không thì hôm nay đi xem luôn đi.”

Đàm Mộ Tinh nghe xong thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có lý do để từ chối Kim Hiểu Nguyên.

Kim Hiểu Nguyên không bỏ qua, nhìn Sở Thiên Lê từ trên xuống dưới, vui vẻ nói: “Không sao đâu, tham gia đấu giá phải mặc váy, chắc cháu gái nhỏ cũng chưa chuẩn bị trước, hay là chú gọi người mang cho cháu mấy bộ nhé!” Đàm Mộ Tinh lại càng xấu hổ hơn: “Chú Kim không cần tốn tiền đâu ạ...” Kim Hiểu Nguyên vội vàng nói: “Không tốn, không tốn, chú đưa quà cho cô gái nhỏ, làm trọn đạo nghĩa chủ nhà mà!”

Kim Hiểu Nguyên vừa gặp đã khen Đàm Mộ Tinh đẹp trai, gọi Sở Thiên Lê là “cô gái nhỏ xinh đẹp”, hận không thể tâng bốc họ lên tận trời.
id="id_Toc169869282" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận