Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 280

Chương 280Chương 280

Trong văn phòng, Phan Nghĩa Thành nhìn thấy hai người đi vào, trên mặt nở một nụ cười rất tươi chào hỏi: “Nào, nào, ngồi xuống, các cháu muốn uống gì? Trà, nước tinh khiết, hay chúng ta có thể sang nhà bên cạnh uống chút nước trái cây!”

Đàm Mộ Tinh chưa bao giờ được phỏng vấn, khi lần đầu tiên nhìn thấy Phan Nghĩa Thành, cậu đột nhiên cảm thấy thận trọng và lịch sự nói: “Nước lọc là được ạ, không cần cầu kỳ.”

Sở Thiên Lê: “Cháu muốn uống nước trái cây.”

“Được rồi, ta sẽ kiểm tra xem có đồ ăn nhẹ nào không và mang đến sau.”

Phan Nghĩa Thành rất tốt bụng lại hiếu khách, khiến hai người họ đều lấy làm kinh ngạc.

Sau khi ba người ngồi xuống, Phan Nghĩa Thành hỏi thăm phúc lợi của học sinh, hỏi về kết quả học tập của hai người, cuối cùng ông ấy đi thẳng vào vấn đề: “Đúng rồi, ngoài việc học ra cháu có muốn tham gia dự án nào không? Thực hiện một số hoạt động phát triển ngoại khóa chẳng hạn?”

Đàm Mộ Tinh nghi ngờ hỏi: “Phát triển kĩ năng ngoại khóa ư?”

Phan Nghĩa Thành gật đầu, liếc nhìn quan sát vẻ mặt của hai người, ngập ngừng nói: “Ừ, đúng vậy, hiện tại ta đang có một dự án trong tay, chủ yếu là ở đâu đó ở phía tây...”

Sở Thiên Lê còn chưa kịp nghe hết lời ông ấy nói, cô đã nhanh chóng phản ứng lại, kinh ngạc kêu lên: “Quả nhiên là ông đã ngầm quyết định! Điều này thật quá đáng!”

Phan Nghĩa Thành vội vàng xua tay giải thích: “Không, không, không, thật sự không phải là tự ta quyết định. Bạn nhỏ hiểu lầm rồi...”

“Vậy tại sao dự án này lại rơi vào tay ông? Lần trước ông đã nói là không quyết định được cơ mà.”

Phan Nghĩa Thành thở dài, sắc mặt trở nên tê dại, bất đắc dĩ nói: “Lần trước ta không quyết định được, nhưng vẫn phải có người làm, lần này thành ra quay lại một vòng.”

“Cái này, ta cứ tưởng mình chỉ đi làm người phỏng vấn hoặc tư vấn mà thôi, đi loanh quanh một vòng lại lôi kéo bản thân vào trong đó.” Phan Nghĩa Thành vỗ chân đầy tiếc nuối, “Thật ra là bất cẩn.”

Phan Nghĩa Thành giải thích rất hay, cuối cùng Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh cũng hiểu ra toàn bộ câu chuyện.

Ban đầu, nhóm dự án cho rằng công việc quá phức tạp, khó khăn nên họ dự định sẽ bỏ rất nhiều tiền để thuê chuyên gia ở bên ngoài, khi đó bọn họ đã mời Phan Nghĩa Thành tới làm cố vấn phỏng vấn, nhưng việc sàng lọc các ứng viên lại không có kết quả, cũng không tìm được ứng viên phù hợp.

Người hiểu về bói toán chưa chắc đã hiểu về phong thủy, người hiểu biết về phong thủy chưa chắc đã hiểu về tôn giáo, người hiểu tôn giáo chưa chắc đã hiểu chuyện chính trị, trong vòng này không có ứng cử viên hoàn hảo nên không ai dám quyết định sẽ chọn ai để gửi gắm 500 triệu nhân dân tệ cả.

Cho đến khi tìm được người, mọi việc vẫn phải tiến hành, càng không thể dừng lại.

Người đề xuất đấu giá nặng ký vốn rất coi thường Phan Nghĩa Thành, luôn khẳng định chuyên gia bên ngoài giỏi hơn chuyên gia trong đội, bây giờ nhìn quanh mới phát hiện giáo sư Phan cũng không tệ, ngày trước là do hương xa hương gần, ông ta bị núi non trước mặt che mắt.

“Không so sánh thì không biết. Ông chủ quả thực rất lợi hại. Nếu không thì nên để lão Bàn làm thì hơn!”

Phan Nghĩa Thành không ngờ rằng trong cuộc phỏng vấn, ông ấy sẽ là người thực hiện công việc này và chú hề sẽ chính là ông ấy.

Sở Thiên Lê: “Vậy ông cho cháu 500 triệu sao?”

Phan Nghĩa Thành cười nói: “Nếu thật sự có 500 triệu thì đến lượt ta làm sao? Muốn người ta cho không 500 triệu ư, đó là một viễn cảnh thật đáng thất vọng, nhưng lại khiến ta phải có nghĩa vụ làm những chuyện này, lúc cần thiết ta còn phải hy sinh mạng sống của mình vào trong đó, nếu không ta sẽ bị xử vì không làm tròn trách nhiệm!”

Đàm Mộ Tinh ngưỡng mộ: “Giáo sư có tài văn chương thật tuyệt vời.”

“Bên ngoài ta khác với các cháu, không có khả năng kiếm được nhiều tiền như vậy, nếu không thì sao bọn họ dám lợi dụng ta...”Phan Nghĩa Thành thở dài, “May mắn là khối lượng công việc được giảm đi một nửa, nhưng ta phải thành lập một đội của riêng mình. “
id="id_Toc169869188" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận