Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 244

Chương 244Chương 244

Sở Thiên Lê không vui nói: “Tớ chỉ là mua một chút hồng ngọc mà cậu nói, muốn nghiên cứu một chút xem hồng ngọc là cái gì.”

Đàm Mộ Tinh: “...” Cậu dùng cái từ “Chỉ là” này thật thản nhiên.

Khi Đàm Mộ Tinh bị Hạ Thời Sâm tìm tới còn có chút ngạc nhiên, bây giờ cậu bắt đầu nghĩ lại mình chỉ nói một câu đơn giản, làm sao lại thúc đẩy ý nghĩ lạ lùng của cô?

Từ sau khi hai người quen biết, Sở Thiên Lê chú ý tới địa điểm phong cảnh, mua hỗn thiên nghi bằng vàng, muốn đồ cổ danh họa, bây giờ lại bắt đầu nghiên cứu hồng ngọc, khó trách Hạ Thời Sâm nghi ngờ mọi chuyện có liên quan đến Đàm Mộ Tinh.

Trước bàn, cô Lý bưng hoa quả và đồ uống tới cho hai người, cô ấy nói chuyện một lúc rồi sau đó đi về nhà bếp tiếp tục nấu cơm.

Đàm Mộ Tinh lấy trong túi xách ra tập Tarot màu đỏ và la bàn, trả lại cả kết quả giám định cho cô, cậu nói: “Tớ đã tìm người giám định ở công ty của mẹ, hiện tại chỉ biết là tập Tarot đúng là ở thế kỷ mười tám, nhưng la bàn còn có niên đại xa xưa hơn, có thể là đồ vật của triều Minh...”

Sở Thiên Lê cầm lấy la bàn, cô không thể tin được, nói: “Thứ này lại có thể là đồ cổ sao?”

Đàm Mộ Tinh gật đầu: “Người giám định nói rõ là khi kinh tế phát triển, ngành la cũng phát triển theo, lúc ấy công nghệ chế tác tương đối tinh xảo.”

“Khó trách người khác lại thèm muốn.” Sở Thiên Lê ngạc nhiên nói: “Năm đó ông nội dùng không yêu quý chút nào, tớ còn nghĩ nó không phải là thứ gì đáng tiền đấy.”

Đàm Mộ Tinh thẳng thắn vạch trần: “Nhưng cậu dùng bộ Tarot này cũng không thương tiếc như thế mà, nó rõ ràng cũng là đồ cổ, bây giờ cũng biến thành thế này rồi.”

Sở Thiên Lê phẩy tay bừa: “Ôi chao ôi chao, đồ vật cũng chỉ để dùng mà thôi!”

“...”

Sở Thiên Lê tò mò nói: “Viên đá màu hồng là cái gì?”

Đàm Mộ Tinh lắc đầu: “Không biết.”

Sở Thiên Lê khẽ giật mình.

Đàm Mộ Tinh thấy vẻ mặt cô mờ mịt, cậu cười khổ nói: “Thật sự không biết, người giám định cũng chưa từng thấy qua, có thể làm phân tích nguyên tố, hoặc là chất lượng gì đó, nhưng sợ sẽ làm hỏng của cậu, cho nên mới không làm.”

“Thật ra dùng hồng thạch trong la bàn sẽ dễ dàng hơn, nhưng mà làm la bàn vô cùng tinh vi, không dám tùy tiện mở ra, có khả năng sẽ không vừa khít.”

Sở Thiên Lê lo lắng nói: “Lại là vật hiếm thấy sao? Vậy sẽ không có bức xạ đấy chứ?”

“Bức xạ lại không đến nỗi nào, chủ yếu là đo thấy ít.” Đàm Mộ Tinh bổ sung nói: “Người giám định nói muốn về xem sách điều tra tư liệu, dù sao thì bây giờ cũng không nhận ra, không chừng sau này có thể hiểu ra được.”

Người giám định đã làm việc ở công ty nhiều năm, cũng xem như là kiến thức rộng rãi, bây giờ lại thật sự bị làm khó.

Sở Thiên Lê nghe nói vậy thì cảm thấy thần kỳ, Lyle Gadbury sáng tạo ra tarot đá đỏ ở thế kỷ mười tám, thế mà lại dùng cùng một loại tài liệu với la bàn được Hạo Môn truyền lại đời Minh. Hai thứ đồ này có điểm sinh ra cách xa nhau rất xa, thậm chí khi xuất hiện cũng cách xa nhau mấy trăm năm, nhưng lại có được duyên phận lạ thường.

Bên trong tarot đá đỏ có truyền thừa thần bí của chiêm tinh sư, la bàn thì là tín vật chưởng môn của Hạo Môn, bây giờ nghĩ lại cũng là một loại truyền thừa khác. Cho nên lúc đó tính toán ra “Bảy cái” là chỉ số lượng loại vật này sao?

Sở Thiên Lê yên lặng suy nghĩ, nếu cô tìm ra thêm nhiều tư liệu truyền thừa trân quý, không chừng sẽ tăng trình độ hiện tại, tỷ lệ thay đổi kế hoạch cũng sẽ tăng lên.

Nhưng mà, loại vật này có thể tình cờ gặp được nhưng không thể muốn là gặp được, lại không có cách nào vô duyên vô cớ mà có được.

Nghỉ hè thoáng một cái đã qua, bởi vì hành vi liều lĩnh của Lưu Khải Gia, sau khi Sở Thiên Lê đi từ thôn về thì bị giam ở nhà, lý do là đã lên cấp ba thì phải có dáng vẻ của cấp ba, không thể mỗi ngày đi ra ngoài kết bạn với người ngoài xã hội được.
id="id_Toc169869152" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận