Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 329

Chương 329Chương 329

Mai Như Cảnh: “Không phải chuyện tiền bạc.”

Người đàn ông ở bàn dài tỏ ra bất mãn: “Đi một chuyến thì làm sao? Nếu không mỗi lần sẽ lại chậm nửa bước!”

“Mai đại sư, anh trai tôi đã tận tình tận nghĩa, tiền bạc cũng không bạc đãi cô, cô như thế là được rồi đấy!” Người phụ nữ bên cạnh nói mỉa mai. Mai Như Cảnh lập tức lạnh mặt.

Mâu thuẫn đột nhiên bùng nổ, mọi chuyện lại sắp tồi tệ hơn!

Làm người hòa giải, Sở Thiên Lê ý thức được song phương sắp xảy ra xung đột, vội vàng nói: “Giám đốc Thi, những người này là...”

“Người trong nhà, đều là người trong nhà, sốt ruột quá nên mới tức giận thôi.” Thi Đồ Nghị khách sáo đáp lời, sau đó cau mày nói: “Được rồi, bớt nói vài câu đi, đừng như vậy nữa!”

Ngoại trừ Thi Đồ Nghị, Sở Thiên Lê nhìn nhóm người ở chiếc bàn dài, nhận ra ba người có thân phận khác nhau, trong đó có một nam một nữ vừa lên tiếng, bọn họ có quan hệ tệ với Mai Như Cảnh nhất. Người đàn ông là em rể của Thi Đồ Nghị, tên là Phương Tù, còn người phụ nữ là em gái của Thi Đồ Nghị, tên là Thi Tiếu Hồng.

Ngồi cạnh hai vợ chồng có một người đàn ông, nghe nói là em trai của Thi Đồ Nghị tên là Thi Trác Cừ. Anh ta hầu như không nói câu gì, Thi Đồ Nghị hỏi gì thì đáp nấy.

Ba người họ có mối quan hệ thân thiết nhất với Thi Đồ Nghị, chỗ ngồi trong phòng cũng khác biệt, những người khác đều đón hùa theo ý họ. “Giám đốc Thi, vẫn chưa kịp hỏi, ngài tên là gì?” Sở Thiên Lê bình tĩnh nói: “Thật xin lỗi, tôi có chút bệnh nghề nghiệp, thích hỏi tên người khác.”

“Ồ ồ ồ, tôi sẽ viết cho ngài xem.” Thi Đồ Nghị tìm một tờ giấy ký tên, nghi hoặc hỏi: “Nhưng Mai đại sư chưa hỏi đến những cái này bao giờ? Lần nào cô ấy cũng bói luôn.”

Sở Thiên Lê nhàn nhã nói: “Là như vậy, chúng tôi nghiên cứu có chút khác biệt, chị ấy chủ yếu phán đoán sự việc, dễ thay đổi, cho ra kết quả gọn gàng. Còn tôi chủ yếu dự đoán vận mệnh, xem tử vi, suy xét đến kiến thức của mỗi người.” Thi Đồ Nghị có vẻ đã hiểu ra: “Thì ra là thế, vậy ngài có bói ra được điều gì khác biệt không?”

Sau khi xem xong tên Thi Đồ Nghị, Sở Thiên Lê vui vẻ nói: “Tổng giám đốc Thi, để tôi nói câu công bằng đi. Kết quả bói toán của chị Như Cảnh không có vấn đề gì, tôi bói ra cũng không phải là vị trí của đứa bé. Bây giờ tìm ra vị trí cũng chẳng có ý nghĩa gì.”

Thi Đồ Nghị lập tức biến sắc: “Ngài nói vậy là có ý gì?”

Thi Tiếu Hồng hoảng sợ: “Chẳng lẽ Khánh Khánh đã...”

Sở Thiên Lê: “Không không không, bây giờ cậu bé này vẫn chưa xảy ra chuyện gì, nhưng nếu mọi người nhất quyết không đi tìm, chỉ sợ kết quả cuối cùng sẽ không tốt.”

Thi Đồ Nghị kinh ngạc: “Sở đại sư, chúng tôi đang tìm mà! Tìm đến điên rồi đây này!”

Sở Thiên Lê khẽ cười nói: “Giám đốc Thi, người muốn tìm thật chắc là ông nhỉ, còn nếu nói tất cả mọi người muốn tìm cậu ấy thì có vẻ cũng không chính xác lắm.”

Thi Đồ Nghị choáng váng.

“Tôi thấy thế này đi, nếu ông thực sự muốn tìm người, chị Như Cảnh sẽ giúp ông xem một quẻ nữa. Nhưng nếu các ông không muốn tìm, vậy thì chúng ta thanh toán trước hai quẻ này đi, không phải phí sức đi lại làm gì.” Sở Thiên Lê thở dài: “Nếu không muốn tìm thì nhân lúc còn sớm tha cho cảnh sát địa phương đi, đừng để người ta chạy tới chạy lui nữa, người ta còn có bao nhiêu việc phải làm đấy.”

Đồng tử của Thi Đồ Nghị nheo lại: “Ý của ngài là...”

“Giám đốc Thi hẳn là biết nơi tôi làm việc...” Sở Thiên Lê mỉm cười, nhưng lời lẽ lại khá sắc bén: “Đây cũng chính là lý do hôm nay tôi đến đây. Tôi nói câu khó nghe, nếu đổi lại là lúc bình thường, lãng phí nguồn lực của cảnh sát như thế này, chuyện không vừa đâu!”

Thật ra là đến nay Thi Đồ Nghị vẫn chưa đoán ra được vị trí và đơn vị của Sở Thiên Lê, nhưng vừa biết chuyện, ông ta đã vội vàng nói: “Chúng tôi không giả báo cảnh sát!”

Sở Thiên Lê bình tĩnh sửa lại: “Là ông không báo cảnh sát nhầm mới đúng chứ?”
id="id_Toc169869236" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận