Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 224

Chương 224Chương 224

Tuy địa vị của anh ta ở thủ đô không là gì nhưng ở những nơi nhỏ anh ta lại được coi là một nhân vật quan trọng.

Khổng Thạc Hoa: “Các người làm cái gì vậy? Ở khu khai thác không thể gây sự.”

Lão Lý chỉ là trưởng thôn do người dân trong thôn bầu ra, ông ấy thấp hơn Khổng Thạc Hoa một bậc, bèn giải thích: “Núi Ngân Long không thể tùy tiện khai thác, nơi này vốn là chỉ định dành cho thôn chúng tôi...”

Khổng Thạc Hoa đưa ra lý lẽ: “Không phải chúng tôi tùy tiện khai thác, chúng tôi đều làm theo quy trình thủ tục. Tôi nhớ rõ theo quy hoạch nơi này không phải thuộc thôn của ông phải không?”

“Nhưng con đường của núi Ngân Long không thể bị cắt đứt, như vậy hai thôn không thể tương tác để phát triển, bọn họ đào chúng tôi sẽ ra làm sao?”

“Vậy thì không dễ dàng thương lượng, đây không phải chuyện giữa hai thôn, mà có lẽ là hai tỉnh...” Khổng Thạc Hoa cười nói: “Nếu không thì cứ làm như vậy đi, bọn họ sẽ đào trước, còn ông thì đi thông báo cho lãnh đạo tỉnh của ông. Nếu hai tỉnh đàm phán và có kết quả thì tính sau, chúng ta không thể chờ đợi được nữa.”

“Nếu ông có vấn đề liên quan đến tỉnh của mình, hãy liên hệ với lãnh đạo tỉnh của ông và nếu chúng tôi có vấn đề ở tỉnh của chúng tôi, tỉnh của chúng tôi sẽ giải quyết. Sẽ không có ai bị trì hoãn.”

Trưởng thôn Lý ngạc nhiên: “Không phải anh đang đùn đẩy trách nhiệm đấy chứ?”

Khổng Thạc Hoa: “Vậy chuyện này tôi không quản được, chúng tôi phải tuân theo quy trình.”

Trưởng thôn tức giận nói: “Mấy thôn của các anh đã khai thác vượt mức...”

Khổng Thạc Hoa ngoáy ngoáy lỗ tai, kiêu ngạo nói: “Có chứng cứ không? Có chứng cứ thì đi kiện đi. Chúng tôi cũng sẽ theo quy trình, tôi xem ông có thể thu được kết quả gì.”

Khổng Thạc Hoa đoán rằng đám dân làng này sẽ không làm được việc này. Những người dân làng cần phải thu thập chứng cứ, báo cáo về tỉnh của họ trước thì không biết phải đợi bao lâu mới đến được tỉnh của anh ta, hơn nữa người dân trong làng có trình độ học vấn thấp và có lẽ họ thậm chí không biết cách thực hiện quá trình này.

Trưởng thôn Lý tức giận, Hồ Dũng Tiến là kẻ xấu không có đầu óc, còn Khổng Thạc Hoa là kẻ xấu có đầu óc, người sau càng ghê tởm hơn người trước.

Khổng Thạc Hoa yêu cầu trưởng thôn và những người khác đem tài liệu tới, sau đó ra lệnh cho những người có mặt tại hiện trường bắt đầu lại công việc, đồng thời nghiêm khắc cảnh cáo những người dân làng tụ tập đừng gây rối nếu không muốn bị giam giữ tại đồn cảnh sát.

Sau khi Vương Bình biết tin liền quay lại. Cô ấy kể lại chuyện này cho hai người Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh nghe, bất mãn nói: “Đó là lý do khiến chị khó chịu nhất với các quan chức, trong những người này người tốt không có nhiều!”

Sở Thiên Lê cúi đầu nhìn điện thoại: “Cái này quá cực đoan, để em nghĩ cách dạy cho bọn họ một bài học, để không ai còn không biết lẽ phải là gì.”

“Trưởng thôn đã báo tỉnh rồi, hai ngày nữa người ta sẽ đến, nhưng bây giờ chúng ta không thể cứ để họ đào như thế này được phải không?”

“Đâu có, trước mắt chúng ta dọa họ dừng công việc vài ngày, sau đó đợi đội điều tra của tỉnh đến thì chúng ta có thể quay lại Bắc Kinh.”

Sở Thiên Lê nhìn thoáng qua đồng hồ, vội vàng lấy ra một chiếc áo mưa, nhét vào trong tay Vương Bình, lại hối hả: “Đã đến giờ rồi, đến giờ rồi, chúng ta đi biểu diễn đi, Bình Bình, đừng để bị ướt!”

Vương Bình mặc bộ quần áo ngắn tay mát mẻ, nhìn bầu trời lúc này trong xanh, cau mày nói: “Sao lại mang theo áo mưa? Dự báo thời tiết nói hôm nay sẽ không mưa.”

“Chị tin vào dự báo thời tiết không bằng tin em. Dù sao thì họ cũng đang nói những điều vô nghĩa.”

“...”

Đàm Mộ Tinh một tay cầm ô, một tay cầm bếp lò nhìn Sở Thiên Lê đang mặc đạo bào, yếu ớt hỏi: “Chúng ta trực tiếp đến đó sao?”

Sở Thiên Lê kích động nói: “Đi, đi, đi!”

Tại khu khai thác, máy xúc từ từ khởi động khiến người dân thôn Ngân Long vô cùng tức giận.
id="id_Toc169869132" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận