Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 240

Chương 240Chương 240

Cũng không phải Sở Thiên Lê chưa từng tính sai, cô biết được tên Lưu Khải Gia là có thể viết ra số mệnh, mức độ lên quẻ thật sự vô cùng mạnh mẽ. Cái này giống như người ngoài hay nói, không phải sinh viên đại học nào cũng có trình độ đại học, nhưng rõ ràng là sinh viên Thanh Bắc lại có ngăn cách với những sinh viên khác, trên bản chất còn có chút chênh lệch.

Lưu Khải Gia có cảm giác nói chuyện với Hạ Thời Sâm không khỏi bực bội, người này vốn không mở bình thì không ai biết trong bình có gì.

Xe con chậm rãi dừng lại, Hạ Thời Sâm quan sát vẻ mặt Lưu Khải Gia, cậu ấy vừa mở cửa xuống xe, vừa lên tiếng hỏi: “Hôm nay đại sư đi ra ngoài có bói không?”

“Bói cái gì?” Lưu Khải Gia phát hiện đối phương xuống xe, anh ta mơ màng nhìn trái phải: “Đã tới rồi sao?”

Hạ Thời Sâm đóng cửa xe lại luôn, cậu ấy vừa nhìn về phía người chuyên phụ trách tài xế, ra lệnh khóa cửa xe lại, lạnh lùng nói: “Bói ra bản thân bị bắt.”

Lưu Khải Gia đột nhiên phát hiện trong xe chỉ còn lại một mình, ngay cả tài xế cũng không biết đã xuống xe từ khi nào, anh ta dùng sức đập vào cửa sổ xe, hoảng hốt nói: “Cậu làm cái gì vậy?”

“Nói thật, tôi ghét nhất là coi bói, không thể loại bỏ cô gái trong nhà kia, nhưng tôi lại không có lý do gì mà nhịn anh.” Đôi mắt Hạ Thời Sâm lạnh xuống: “Xâm phạm chuyện riêng tư của người khác, xúi giục người khác ăn trộm, tôi đã liên hệ luật sư tới rồi, đến lúc đó các người liên lạc ở trong tù đi.”

Lưu Khải Gia bị khóa trong xe, anh ta tức giận nói: “Cậu làm vậy là đang xâm phạm quyền tự do đi lại của người khác.”

“Không phải, đây chỉ là khóa xe bị hỏng, chúng tôi đang cố gắng sửa gấp.” Hạ Thời Sâm lạnh nhạt nhìn về phía tài xế.

Tài xế phối hợp gật đầu: “Đúng vậy, đang sửa, nhưng phải cần một khoảng thời gian.”

Hai người nói xong thì yên tĩnh đứng ở ven đường xem kịch, hoàn toàn không có ý muốn sửa chữa khóa xe.

Lưu Khải Gia: “...”

Hạ Thời Sâm là người chơi cung đấu, bình thường cậu ấy ở nhà không có chỗ dùng, hiện tại xem như đã làm cho Lưu đại sư biết xã hội hiểm ác. Đám người tiến bộ ghét huyền học này thật sự không dễ chọc.

Lưu Khải Gia thật sự không hiểu rõ Hạ Thời Sâm, sự phiền chán khi cậu ấy đánh giá Sở Thiên Lê không phải giả vờ, sự phản cảm đối với huyền học cũng không phải giả vờ, tỏ vẻ chỉ để ý tới logic và lợi ích lại càng không phải giả vờ. Vậy tại sao cậu ấy lại làm việc khó hiểu như vậy?

Lưu Khải Gia chợt gõ vào cửa sổ xe, có ý đồ muốn thuyết phục Hạ Thời Sâm, anh ta vội nói: “Nếu như cậu cảm thấy cô ta đáng ghét thì chúng ta cũng giống nhau! Vì sao cậu lại làm như vậy?”

“Im miệng, tôi nghe mấy người xem bói các anh nói chuyện là thấy đáng ghét rồi.” Ánh mắt Hạ Thời Sâm sâu hút: “Mới có chút tài năng đã không biết trời cao đất rộng.”

Vẻ mặt Lưu Khải Gia kì quái: “... Cậu thật sự ghét cô ta.”

Lưu Khải Gia không biết Hạ Thời Sâm đã gặp phải chuyện gì, cậu ấy giận cá chém thớt mà kìm nén cơn tức giận, đến mức cho dù là ai làm về huyền học đều sẽ bị cậu ấy ghét bỏ.

Từ nhỏ đến lớn Hạ Thời Sâm luôn được thuận buồm xuôi gió, cậu ấy cho rằng mọi sự cố gắng của mình đều sẽ được đáp lại, lại có tài năng và hiểu biết vượt qua người đồng trang lứa. Chỉ có hai chuyện khiến cho cậu ấy phải để mãi trong lòng: Một là vết nhơ về thân phận bị tráo đổi của cậu ấy; hai là huyền học đã tác động mạnh mẽ đến hiểu biết của cậu ấy từ trước tới giờ.

Có đôi lúc cậu ấy có thể chấp nhận cái trước, nhưng đến bây giờ cậu ấy vẫn không thể nào tiếp thu được cái sau. Nếu như huyền học thật sự lợi hại như vậy thì tất cả mọi người đều đi học tập những thứ này là được, những ngành học khác còn tồn tại để làm gì?
id="id_Toc169869148" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận