Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 402

Chương 402Chương 402

Trương Minh: “Được được được, dù sao cũng đều là đồ vật mà anh Kim muốn, nhìn xem sớm chút cũng không có việc gì.”

Những người khác mở ra quầy hàng, cuối cùng Sở Thiên Lê cũng có thể quan sát tinh thạch ở khoảng cách gần, cô dùng các loại công cụ quan sát hoa văn tinh thạch, lại dùng ánh sáng mạnh chiếu xạ khe hở, quả nhiên thấy lộ ra ánh sáng hồng.

Đàm Mộ Tinh hỗ trợ lưu lại một số ảnh chụp để cung cấp cho việc nghiên cứu.

Sở Thiên Lê nháy mắt mấy cái: “Tôi có thể hỏi một chút là khối đá này là từ đâu tới không?”

Mặt Trương Minh lộ vẻ khó xử: “Cái này... Chúng tôi cũng có quy định bảo mật...”

Kim Hiểu Nguyên xì nói: “A Minh, tôi còn không biết các người à? Chẳng phải là chuyện không đúng đắn lắm sao, có thể lớn bao nhiêu chứ, còn muốn che che giấu giấu!”

Trương Minh bị chọc giận, ông ta có chút xấu hổ, thẳng thắn nói: “Ai da, anh Kim à, tôi cũng không gạt anh, cái này là bị chuyển tay đến mấy lần, sau cùng mới được gửi từ tổng bộ đến phòng đấu giá chúng ta, ngay cả chúng ta cũng đều không xác định được thân phận người bán...”

Tinh thạch số 1134 đã lăn lộn rất lâu ở nước ngoài, đi qua nhiều quốc gia và nhà bán đấu giá, lúc này mới đi đến thành phố G. Chỗ bán đấu giá của Trương Minh mới phụ trách đem bán đi, sau đó gửi khoản tiền về tổng bộ, không có đường dây khác để điều tra người bán.

“Nhưng mà trước kia chúng tôi có gửi qua bưu điện, các người có thể ra đó nhìn một chút.”

Trương Minh mở hệ thống nội bộ ra, điều ra vận đơn của vật đấu giá gửi qua bưu điện, lấy ra cho bọn người Sở Thiên Lê.

Sở Thiên Lê nhìn qua những đơn bưu điện lít nha lít nhít được gửi qua, thở dài nói: “Khối đá còn đi qua nhiều quốc gia hơn tôi, số lần tôi xuất ngoại đi du lịch cũng không sánh bằng nó!”

Tinh thạch này thật sự là chạy khắp nơi trời nam biển bắc, sau cùng mới đi đến bán đấu giá ở thành phố G.

Đàm Mộ Tinh lật theo ngày, anh phát hiện phía trên một địa danh, tò mò chỉ một ngón tay vào: “Xin hỏi đây là nơi nào?”

Trương Minh không ngờ tới Đàm Mộ Tinh cẩn thận như thế, ông ta sờ sờ mồ hôi trán, nhỏ giọng nói: “Nước H cũng là một quốc gia nhỏ, có lẽ chưa có người nào từng nghe nói qua, nhưng trong này có gia tộc rất nổi danh, mua hơn phân nửa lãnh thổ địa phương...”

Đàm Mộ Tinh hình như nhận ra điều gì, anh đoán: “Mondson?”

Trương Minh ngượng ngùng gật gật đầu.

Thi Trác Cừ nói tinh thạch là hàng mẫu mà nội bộ tập đoàn mất trộm, bây giờ nhìn Trương Minh không tiện nói thẳng, khả năng đúng là có đường đi không rõ. Dù cho tinh thạch này không phải là bị người ta trộm ra, chỉ sợ cũng có quan hệ rất lớn với gia tộc Mondson.

Trương Minh do dự nói: “Nghe nói là khoáng vật không biết tên của địa phương đó, nhưng chúng ta cũng khó xác định giá trị cụ thể.”

Nơi bán đấu giá có nhà giám định, cũng khó thực hiện đoán được.

Sở Thiên Lê: “Ở nơi khác không có sao?”

“Hẳn là không có.”

“Khó trách anh ta tự tin như vậy.” Sở Thiên Lê bừng tỉnh: “Bọn họ hoàn toàn che giấu tin tức, làm cho những người khác không biết phương pháp sử dụng, hoặc là quyết định người khác không lấy được những tinh thạch khác.”

Nếu là khoáng vật không biết tên nước H, Mondson lại mua đất đai của địa phương, có lẽ đã che giấu hoàn toàn.

Kim Hiểu Nguyên đầu óc ngu si, ông ấy nghe vậy thì lơ ngơ, hỏi: “Vậy rốt cuộc vật này có đáng tiền không? Cậu ta đã cầm một tỷ đến mua đấy!”

Sở Thiên Lê bình thản nói: “Đáng tiền hay không đáng tiền đều là do con người quyết định, có lẽ bây giờ nó thực sự không đáng tiền, không chừng có một ngày lại có thể đáng tiền, chỉ cần có người chế định quy tắc một lần nữa.”

Kim Hiểu Nguyên vò đầu: “Đây là ý gì? Sao tôi nghe lại không hiểu?”

“Giống như kim cương sao?” Đàm Mộ Tinh thăm dò nói: “Có một số người cảm thấy kim cương là trò bịp bợm.”

Sở Thiên Lê gật đầu: “Nhưng bây giờ kim cương vẫn còn đáng tiền, cho nên rốt cuộc nó có giá trị hay không cũng không quan trọng, chỉ muốn gia nhập quy tắc trò chơi của con người, nó sẽ lại biến thành một loại đồ vật khác.”
id="id_Toc169869309" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận