Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 549

Chương 549Chương 549

Cái gọi là không có tiếc nuối cùng với hối hận chỉ là cô cố ý làm ra vẻ thản nhiên mà thôi.

Bên sông ngầm, Đàm Mộ Tinh đi dọc theo ven sông để tìm kiếm, anh nhìn thấy cửa sông thì cảm thấy không ổn, lập tức lặn xuống nước để tìm người, quả nhiên đã mơ hồ thấy bóng dáng của cô.

Dường như cô đã mất đi tri giác, trông vừa mỏng manh vừa dễ vỡ, giống như chiếc thuyền nhỏ bị lật.

Đàm Mộ Tinh kéo cô về phía bờ, anh đi xuyên qua cửa sông chảy siết, nhanh chóng đưa cô lên bờ, quyết định hô hấp nhân tạo cho cô, lập tức bắt đầu công việc cấp cứu.

Bây giờ anh không dám nghĩ tới bất cứ cái gì, thậm chí là không dám kiểm tra mạch đập của cô, chỉ có thể tập trung toàn bộ tinh thần vào việc cứu hộ.

Nhưng cơ thể cô rất lạnh, yên tĩnh nhắm mắt lại, hoàn toàn không còn lanh lợi như ngày xưa.

Cô giống như đang ngủ vậy, nhưng người ngủ say đều sẽ có hơi thở, hơi thở của cô lại mong manh tới mức không cảm nhận được, giống như búp bê sứ không có chút sinh mệnh nào.

Đàm Mộ Tinh huy động kinh nghiệm cấp cứu trong đầu, anh cố gắng thuyết phục chính mình chỉ là dấu hiệu giả của việc chết đuối, nhân viên cứu trợ phải có lòng tin và sự nhẫn nại, nhất định không được từ bỏ dễ dàng, kiên trì tiếp tục cấp cứu.

Cô chỉ là tạm thời mất đi tiếng tim đập, không đại biểu cho việc hoàn toàn không còn cơ hội.

Anh căn bản không dám tưởng tượng tỷ lệ chết đuối vượt quá mười phút, anh cũng không biết cô đã đuối nước bao lâu rồi.

Nếu như anh nhanh hơn một chút nữa thì tốt biết bao, nếu như anh có thể biết bói toán thì tốt biết bao, nếu như anh như hình với bóng đi cùng với cô thì tốt biết bao, như vậy thì cô sẽ không gặp phải những chuyện này. Anh kiên trì muốn tới nước H với cô, cuối cùng lại không thay đổi được bất cứ thứ gì.

Cho đến bây giờ anh cũng không có ý đồ hay chí lớn gì, nguyên nhân lên đường cực kỳ đơn giản. Anh chỉ là muốn ở bên cô trở lại những ngày bình thường, thế nhưng đến cả nguyện vọng nhỏ bé này cũng không thực hiện được.

Một lúc lâu trôi qua cô vẫn không tỉnh lại...

Đàm Mộ Tinh vừa khôi phục tim phổi vừa cảm nhận chút nhiệt độ, nhưng đó đều không phải từ cô, mà là sự ấm áp của anh không ngừng rơi xuống.

Tí tách.

Sở Thiên Lê muốn nhấc cánh tay lên nhưng cô lại phát hiện cả người nặng trĩu, luôn cảm thấy ý thức và cơ thể không khớp lại với nhau, cả hai đều tự tách rời ra làm việc riêng của mình.

Cô muốn gọi Tinh Tinh nhưng lại không có cách nào mở miệng.

Cô muốn nói nước mắt của Tinh Tinh là ngọt.

Rất ngọt, rất ngọt.

Đàm Mộ Tinh phát hiện hơi thở mỏng manh, anh không dám tin mà ngẩng đầu lên, cuối cùng đáy mắt cũng xuất hiện chút ánh sáng, càng không dám dừng công việc cấp cứu lại.

Mặc dù mạch đập của cô vô cùng yếu ớt, thế nhưng không còn tình trạng đáng buồn như lúc nãy nữa, nó còn đang nhẹ nhàng đập không chút nghi ngờ nào.

Ban đầu Đàm Mộ Tinh luân phiên ấn ngực và hô hấp nhân tạo, nhưng bây giờ xác nhận hơi thở của cô đang dần hồi phục, không dám thả lỏng mà tiếp tục kiên trì.

Một lúc sau, dựa trên thông tin do Đàm Mộ Tinh để lại, Liễu Quân và những người khác đã lần theo dòng sông ngầm để tìm kiếm hai người đang chật vật với sự sống.

Mãi đến khi nhân viên cấp cứu chuẩn bị khiêng Sở Thiên Lê đi, Đàm Mộ Tinh mới nhường chỗ ra, nhưng vẫn lo lắng đi theo phía sau.

Trong bệnh viện, Sở Thiên Lê đang hôn mê đã được nhân viên y tế đưa đi cấp cứu, còn những người khác thì đang lo lắng đi lại trên hành lang.

Liễu Quân báo cáo: “Có những người lính từ nước A và nước H bị xúi giục nổi dậy tại hiện trường vụ nổ nhưng vẫn chưa tìm ra kẻ chủ mưu của vụ việc này.”

Đám người của Liễu Quân đã dập tắt ngọn lửa gần trụ cột uy nghiêm, sau đó bắt giữ những thành viên còn lại, nhưng một hồi lâu vẫn không nhìn thấy đám người của Lin. Đối phương có thể đã trốn thoát ở thời điểm đầu của vụ nổ, hiện tại không biết đã ở đâu rồi.
id="id_Toc169869456" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận