Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 592

Chương 592Chương 592

Mùa đông kết thúc, sự hiu quạnh trong sân nhà họ Đàm đang dần biến mất, chỉ còn lại bầu trời trong xanh giữa mái hiên ngói.

Đàm Mộ Tinh bị cảnh tượng này ở hành lang thu hút tầm mắt, anh dừng lại chụp một bức ảnh, theo bản năng gửi cho cô, chợt anh nhận ra những gì mà người thân của mình nói quả không sai.

Trước đây anh không phải là người sẽ háo hức chờ đợi học kỳ mới đến, mà bây giờ anh tràn đầy kỳ vọng vào một cuộc sống trong tương lai. Anh muốn cùng cô tham gia các lớp học chuyên ngành, cùng nhau nghe giảng, cùng nhau đến thư viện để học và cùng nhau nghiên cứu các câu lạc bộ trong khuôn viên trường, nhưng trước đây anh không phải là người như vậy.

Từ nhỏ đến lớn Đàm Mộ Tinh chưa bao giờ thấy hào hứng, kích động khi một kỳ học mới bắt đầu, có lẽ tiềm thức của anh đã sớm có câu trả lời là cuộc sống hàng ngày của anh sẽ không thay đổi chút nào.

Bất cứ khi nào anh đến một môi trường mới, quá trình về cơ bản là giống nhau. Đầu tiên anh sẽ làm quen với những người xung quanh, không chừng anh còn có thể nói chuyện với mọi người được vài câu, nhưng anh thường không phải là lựa chọn tốt nhất để cho mọi người nói chuyện làm quen, mối quan hệ sẽ tự nhiên phai nhạt đi, và cuối cùng anh sẽ trở lại như cũ làm một người bạn cùng lớp bình thường.

Đàm Mộ Tinh cũng tiếp xúc với những người thân thiện, có người thì quan tâm đến bối cảnh gia đình của anh, có người thì muốn thân cận với nhà họ Đàm hơn, dù sao cũng không liên quan gì đến bản thân anh. Vì vậy, anh không còn nhắc đến hoàn cảnh gia đình của mình sau khi học trung học cơ sở và thích ẩn mình trong lớp hơn.

Trong một thời gian dài, anh nghĩ là mình vô dụng.

Vứt bỏ gia thế, vứt bỏ túi da không thể thay đổi của anh, sẽ không còn ai muốn tìm hiểu anh. Mỗi người đều rất mệt rất vất vả, mọi người thông qua dáng vẻ bên ngoài để có thể sàng lọc chọn bạn chơi, mọi người tại sao lại phải chú ý đến nội tâm của anh.

Lúc ban đầu Đàm Mộ Tinh không nghĩ tới anh có thể sát cánh cùng Sở Thiên Lê lâu như vậy.

Anh không phải là một đứa trẻ ngu dốt, ngay cả anh cũng cảm thấy điều đó không thực tế, ngoại trừ gia đình anh ra, ai sẽ thực sự quan tâm đến anh chứ?

Nhất định là cô mới đến nên chưa có bạn bè, chờ sau này cô gặp được người tốt hơn sẽ thay đổi ý định ngay lập tức. Cô còn sống chung dưới một mái nhà với Hạ Thời Sâm, cũng không phải là cô chưa từng nhìn thấy thiên chi kiêu tử*, cô càng không có lý do gì để ở bên cạnh anh.

*Người sinh ra đã được ông trời ưu ái.

Đúng như dự đoán, cô ngày càng quen biết nhiều người hơn, cô sẽ thoải mái trò chuyện với Khâu Tình Không về tarot và chiêm tinh, đồng thời cô còn có thể kinh doanh sự nghiệp bói toán ở trường. Khiến cho người ta kinh ngạc chính là cô không bỏ rơi anh, mặc dù anh không hề có hứng thú với chiêm tinh học.

Cô đưa cho anh một lá bài chỉ kẻ ngốc, và sau đó họ thực sự bắt tay cùng nhau thực hiện cuộc hành trình.

Đàm Mộ Tinh cũng đã từng lo lắng rằng việc mình không biết bói toán, cũng không có năng lực thần thông gì cả, sẽ một ngày nào đó anh có thể sẽ bị bỏ rơi như cũ. Có lẽ anh chỉ có thể gây thêm rắc rối cho cô, hoặc có lẽ anh đi theo cô cũng vô dụng.

Anh sợ bị bỏ lại phía sau hơn là việc không biết nguy hiểm đang đến gần, cho dù là vì muốn tốt cho anh, cũng chỉ là một lần nữa chứng minh anh vô dụng mà thôi.

Điều tốt là nhà chiêm tinh luôn cần những vì sao.

Màn hình điện thoại sáng lên, là tin nhắn cô mới gửi tới.

Khi Đàm Mộ Tinh nhìn thấy cô trả lời bức ảnh bầu trời trong sân biệt thự, anh không khỏi mỉm cười và mím môi theo bản năng.

Một lát sau, cô lại gửi tới một chuỗi tin nhắn khác, vô cùng vui vẻ nói về chuyện câu lạc bộ.

Sở Thiên Lê thích đặt biệt danh cho những người xung quanh, cô gọi Khâu Tình Không là Kero, lén gọi Hạ Thời Sâm là máy in tiền, gọi Đàm Mộ Tinh là gấu trắng lớn, Tomoyo và Tinh Tinh.

Nhưng Đàm Mộ Tinh không có biệt danh cho Sở Thiên Lê.
id="id_Toc169869499" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận