Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 257

Chương 257Chương 257

“Nếu ông thích những thứ này, ngày khác tôi sẽ gửi cho ông một rương, thật sự không nhìn ra ông lại có tình cảm sâu nặng như vậy với ông tôi.” Sở Thiên Lê vỗ vỗ tay, thở dài: “Tôi thì lười sắp xếp, ông lại bảo quản khá tốt, thật sự là chọc cười tôi.”

Điều Sở Thiên Lê không nói là mặc dù cuốn sách cũ là do ông nội viết, nhưng cô chưa đọc nội dung trong sách. Lúc đầu, họ chỉ nói về tử vi đấu số, nhưng lại không nói về lịch sử của môn phái, mà những tài liệu này lại ghi chép về Hạo Môn.

Mặc Khả Đàm nghe thấy tiếng cười trào phúng của cô, nhất thời không biết Sở Dịch Liệt đã tiết lộ bao nhiêu, trầm giọng nói: “Vậy cô muốn đánh cược cái gì?”

“Có một chút này thì không đủ, phải bổ sung thêm.” Sở Thiên Lê liếc nhìn quyển sách cũ, hỏi: “Đánh bạc không?”

Mặc Khả Đàm lập tức trừng mắt: “Sao cô lại giống như phàm nhân thô tục!?”

“Ầy, để dành chút tiền mua quan tài đi, bây giờ không có tiền là không có mộ địa, chẳng mấy chốc là chết đến nơi rồi, không phải nên kiếm chút tiền sao?”

“...”

Mặc Khả Đàm đã sớm không còn quan tâm đến tiền bạc, ông ta lấy ra một bộ hoàn chỉnh Phỉ Thúy Đạo gia Bát Bảo, đặt chúng lên trên chồng sách cũ, làm tiền cược thi bói.

Sở Thiên Lê sững sờ nhìn ngọc bội sáng chói, sự kết hợp giữa ngọc bội đắt tiền và văn hóa Đạo giáo cổ xưa thực sự đầy quyến rũ và khéo léo. Cô cảm khái nói: “Xem ra vật bồi táng của ông không tệ, nhưng sau này sẽ là của tôi rồi.”

Mặc Khả Đàm: “Thật đúng là nói mà không biết ngượng.”

“Để an toàn, chúng ta hãy ghi âm lại, phòng ngừa tôi mang phỉ thúy của ông đi báo cảnh sát.” Sở Thiên Lê nhấc cặp học sinh lên, lại khẳng định: “Dùng la bàn trong túi này đánh bạc nhỉ?”

“Đúng.”

“Thi cái gì?”

Ngón tay Mặc Khả Đàm khẽ nhúc nhích, ông ta nhìn thẳng vào Sở Thiên Lê một lúc lâu, cười ác ý: “Cô nhóc, hơn hai năm nữa đại nạn của cô sẽ tới, người khác có thể dựa vào làm việc tốt tích đức chuyển vận, nhưng cô...”

Sở Thiên Lê bình tĩnh nói: “Ông lại muốn nói chuyện này sao? Tôi không đến đây để tìm hiểu chuyện này, nói về những chuyện tôi không biết đi, ví dụ như ngày cụ thể, tai nạn gì, phương pháp phá giải, vậy không chừng tôi còn tôn trọng ông một chút.”

Mặc Khả Đàm nghe thấy cô không sợ sinh tử, nhất thời lâm vào trầm mặc, không hiểu vì sao tâm cô lại lớn như vậy.

Sở Thiên Lê mỉm cười: “Tính không ra à, vậy tại sao ông cứ nhắc đến chuyện này thế, nhưng nếu ông tò mò, tôi có thể giúp ông xem ông chết vào ngày nào bệnh gì.”

“Ông tính không ra của tôi, tôi lại có thể tính ra của ông, chỉ sợ ông không dám nghe.” Sở Thiên Lê nhẹ giọng nói: “... Ông có muốn nghe không?”

Đừng nhìn tuổi tác của Sở Thiên Lê, trong chuyện sinh tử cô có thể coi là tiền bối, tốt hơn nhiều so với tâm tính của Mặc Khả Đàm.

Mặc Khả Đàm nhìn chằm chằm cô , nắm đấm siết chặt, cuối cùng cũng không nói gì.

Mặc Khả Đàm giả vờ bình tĩnh lấy một đồng tiền, không đề cập lại vấn đề tuổi thọ, mở miệng nói: “Đừng làm phức tạp như vậy, chỉ cần dùng cách đơn giản nhất, ném ba lần đoán ngửa úp, thế nào?”

Mặc Khả Đàm đề nghị hai người họ mỗi người viết kết quả lên một tờ giấy, sau đó ném đồng xu ba lần liên tiếp để xem có bất kỳ sự khác biệt nào với dự đoán hay không.

“Những kỹ năng tuyệt vời nhất nên được thể hiện theo cách đơn giản nhất à?” Sở Thiên Lê gật đầu: “Cũng được, nhưng nếu đoán giống nhau thì sao?”

“Vậy thì chọn cách khác.”

Chỉ vẻn vẹn vài giây hai người họ đã viết xong, sau đó tùy tiện đặt tờ giấy sang một bên, thời gian ngắn đến mức họ không thể tính quẻ, hoàn toàn dựa vào linh cảm trong thời khắc này.

Một khi đặt bút lên giấy, thì không thể thay đổi, có tính tiếp cũng vô dụng.

Điều khó tìm thấy nhất trong bất kỳ cách bói toán nào chính là linh cảm. Cảm giác này tương tự như cảm hứng của hội họa và điêu khắc, nó không liên quan gì đến kỹ thuật mà liên quan đến linh tính.
id="id_Toc169869165" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận