Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 363

Chương 363Chương 363

Lúc Du Ngật đứng ở cửa chợt nghe thấy Sở Thiên Lê khóc lóc kể khổ, Đàm Mộ Tinh còn bị gãy xương, nhưng cô cũng chỉ là bị đụng chạm xước sát, nếu so sánh thì rõ ràng Đàm Mộ Tinh càng thảm hại hơn, sao cô có thể mở miệng kể khổ với cậu được!?

Đàm Mộ Tinh còn đang bó bột, nhưng bây giờ vẻ mặt cậu lại nghiêm túc, cậu giải thích giúp cô: “Nhưng cậu ấy bị thương rất nặng.”

Bây giờ Sở Thiên Lê có người làm chỗ dựa, nên cô lập tức có sức sống, buồn bã nói: “Anh không hiểu em!”

Du Ngật đối mặt với hai người, anh ấy yếu ớt phàn nàn: “Anh không hiểu các em, nhưng các em không hiểu y học.”

Quả thực là anh ấy không rõ cách lý giải đối với tình trạng vết thương của học sinh cấp 3 bây giờ, rốt cuộc là ai nên khóc kêu thảm, có phải nhầm lẫn rồi không?

Ba người họ hoặc nhiều hoặc ít đều có vết thương, trong đó Đàm Mộ Tinh là nghiêm trọng nhất, cũng may là công việc đã được giải quyết một cách thuận lợi.

Khi Sở Thiên Lê tìm kiếm Lộc trữ thủy thì bị thương khắp người, nhưng sau khi cô vượt qua khoảng thời gian nhiều tai nạn, thì cũng thu hoạch khá phong phú, thu hoạch được nghiệp lực khổng lồ, số nghiệp lực khổng lồ đó cũng gần bằng số nghiệp lực đạt được khi làm xong tuyến đường sắt!

Cô suy đoán rằng kiếp nạn này là điểm mấu chốt, nếu như cô có thể bình an mà vượt qua, vậy thì việc này sẽ phán định công đức của cô khi cô có thể hoàn thành việc sửa đường, nếu như không có cách nào cố gắng vượt qua, vậy thì tất cả mọi thứ sẽ kết thúc hoàn toàn.

Điều này cũng giống như số phận của một con người, sau khi vượt qua được một thời khắc nào đó, vậy thì mọi thứ sẽ thay đổi trong nháy mắt, nhưng nếu không vượt qua được, có lẽ sẽ trở về với cát bụi.

Tin tốt là, nghiệp lực lớn sẽ giảm bớt áp lực, cô cảm thấy được thời gian của cô đã tăng nhiều hơn, có thể sống qua hai mươi tuổi.

Tin xấu là, tử kiếp vẫn chưa được giải, vẫn còn tồn tại.

Trước kia Sở Thiên Lê rất ít khi làm những việc mạo hiểm trong thời gian vận khí kém, nhưng lúc này cô đã có giác ngộ mới khi ở trên sa mạc. Sau khi cô trải qua khổ cực thì đã thu hoạch được nghiệp lực, có lẽ điều này muốn chỉ rằng việc trốn tránh là không có tác dụng, chỉ có biết rõ không thể làm mà vẫn làm, thì mới có thể có được đường sống sau khi trải qua nguy hiểm.

Trong những lần kiếp nạn trước, cô luôn muốn tránh né những việc ngoài ý muốn, nhưng có lẽ chỉ có trực tiếp đối mặt, thì mới có thể tìm kiếm được một đường sống.

Không lâu sau, đám người Sở Thiên Lê gặp được giáo sư Phan, rồi cùng nhau bàn bạc kế hoạch tiếp theo.

Lúc đó bọn họ chia làm hai đường, Phan Nghĩa Thành đi về phía bên kia, ở đó ông ấy cũng bị trẹo chân, hiện tại phải đi lại khập khiễng, ông ấy dở khóc dở cười mà nói: “Chuyện gì thế này? Chúng ta là tổ hợp nhóm người già yếu tàn tật sao?”

Cả bốn người đều bị thương, Đàm Mộ Tinh còn bị gãy xương, muốn khôi phục hoàn toàn còn cần thời gian.

“Mộ Tinh à, cháu đây là...” Phan Nghĩa Thành đã biết chuyện của Đàm Mộ Tinh, nhưng khi ông ấy thấy rõ bộ dáng của đối phương thì vẫn sửng sốt, ông ấy khó xử mà nói, “Ta nên nói thế nào đây? Đồ ăn trong bệnh viện không ngon à?”

Cú ngã từ trên cao xuống của Đàm Mộ Tinh rất nghiêm trọng, cũng may cậu chỉ gãy xương cánh tay trái, ở đó đã từng có người còn bị liệt.

Các bác sĩ đều cảm thấy may mắn, nhưng vết thương vẫn có di chứng, trong lúc điều trị thì cậu đã bị sụt cân nhanh chóng, không ai nghiên cứu ra nguyên nhân cụ thể.

Phan Nghĩa Thành vẫn nhớ dáng vẻ mập mạp của Đàm Mộ Tinh, hiện tại nhìn thấy cậu thì phản ứng đầu tiên của ông ấy là nghĩ cậu bị đói.

Gần đây Sở Thiên Lê luôn canh cánh trong lòng vì chuyện này, buồn bã nói: “Gấu trắng lớn bị ngã và xì hơi rồi!”

Lúc cô đến thăm Đàm Mộ Tinh thì phát hiện cậu gầy đi một chút, ai ngờ trong lúc đang dưỡng thương thì càng ngày càng gầy hơn, thậm chí còn hận không thể mỗi ngày đều phải sụt cân một chút, điều này suýt chút nữa làm cho người ta lầm tưởng là cậu mắc bệnh nan y!
id="id_Toc169869270" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận