Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 575

Chương 575Chương 575

Hạ Thời Sâm: “Quyển sách này rất hợp với cậu.”

Đàm Mộ Tinh không biết lý do đối phương tặng sách, song vẫn tỏ vẻ biết ơn: “Cảm ơn, khi về em sẽ đọc.”

“Chủ yếu đọc chương “Mạn Dữ” kia.”

“Chương này có gì đặc biệt sao?” Đàm Mộ Tinh khiêm tốn học hỏi.

Hạ Thời Sâm bình tĩnh nhìn chằm chằm vào anh: “Áng văn này phân tích sâu về suy nghĩ của nô lệ.”

Đàm Mộ Tinh: “...”

Đàm Mộ Tinh lập tức lĩnh ngộ, đối phương vẫn còn ghi thù chuyện trên bàn ăn, đây là hành động so mình với trẻ trâu. Rõ ràng Hạ Thời Sâm mở miệng giải vây giúp Đàm Mộ Tinh, muốn cho anh ăn ít một chút, nào ngờ anh đột nhiên phản chiến, cứ thế đứng sang chung phe với Sở Thiên Lê.

Đàm Mộ Tinh tự biết đuối lý. Anh chột dạ gãi đầu, xấu hổ nhưng vẫn lịch sự cười nói: “Thực ra em không phải nô lệ của cô ấy, em tự nguyện làm hết...”

Hạ Thời Sâm trích dẫn nội dung trong sách, hờ hững nói: “Lỗ Tấn từng nói rằng: Làm nô lệ tuy bất hạnh nhưng cũng không đáng sợ, bởi vì biết đấu tranh thì xét cho cùng vẫn còn hy vọng thoát ra; còn nếu nô lệ đã tìm ra cái ‘đẹp’ trong cuộc sống, khen ngợi và say mê nó, ấy chính là nô tài muôn kiếp khó ngẩng đầu.”

Vậy nên anh lựa chọn tặng cho Đàm Mộ Tinh quyển sách này.

“...”

Đàm Mộ Tinh khó xử ra mặt, dường như khó mà mở miệng.

Hạ Thời Sâm nhướng mày: “Chẳng lẽ có gì sai sao?”

Đàm Mộ Tinh xây dựng quyết tâm, cuối cùng cũng dốc hết can đảm, ngập ngừng nói: “Nhưng hình như anh nói lời này cũng không có sức thuyết phục...”

“Vì sao?”

“Bởi vì em cảm thấy chúng ta không khác nhau lắm?” Đàm Mộ Tinh vội vàng giải thích: “Em không nói về mặt năng lực, mà là anh cũng rất quan tâm đến cô ấy, thế nên chúng ta giống nhau...”

“... Không phải nô lệ gì đó đâu.” Anh hiền hòa nói.

Đàm Mộ Tinh đã phát hiện từ lâu rằng Hạ Thời Sâm có quan tâm đến Sở Thiên Lê, tuy nhiên bản thân luôn khẩu thị tâm phi, còn quen sử dụng lời lẽ lạnh lùng hà khắc để đả kích đối phương.

Dĩ nhiên, anh cho rằng nhóc trẻ trâu cũng biết được việc này, bằng không cô sẽ không gây sự vô cớ với máy in tiền hoài. Con người sẽ chỉ không thèm nể nang gì khi được dung túng.

Đàm Mộ Tinh nói lời này rất chân thành. Ước mong cốt lõi của đôi bên giống nhau, đều hy vọng cô sống tốt.

Thế nhưng lời này đối với Hạ Thời Sâm lại là sét đánh giữa trời quang, không thua gì việc nói thẳng rằng anh ấy cũng là một dạng của nô lệ!

Đồng tử Hạ Thời Sâm co rụt: “... Cậu muốn nói tôi là nô tài mà không tự nhận thức được sao?”

Đàm Mộ Tinh hoảng loạn xua tay: “Em hoàn toàn không có ý này, hơn nữa cũng nói là không phải nô lệ!”

Hạ Thời Sâm bấy giờ lại không tin đối phương, Anh ấy một lần nữa nhìn kỹ Đàm Mộ Tinh, giống như nhìn chằm chằm vào bầu trời đột nhiên đen kịt, nói với ánh mắt buồn bã: “Hai đứa quả nhiên là cùng một loại người.”

Ngữ điệu quen thuộc này khiến anh ấy nhớ đến hồi Sở Thiên Lê mới quay về nhà họ Hạ. Trước đây cô cũng ngây thơ vô tri giết người bằng cảm xúc, sự quái gở luôn hiện diện!

Đàm Mộ Tinh nghe mình được ví thành đồng loại với Sở Thiên Lê, từ từ dịch chuyển tầm mắt sang bên cạnh, mặt hơi ửng đỏ, xấu hổ sờ mặt: “Em sẽ coi đây là một lời khích lệ.”

Hạ Thời Sâm lập tức hiểu được vẻ mặt này, hờ hững chọc thủng những mộng mơ: “Tôi không có ý rằng hai người xứng đôi.”

Đừng nảy sinh những liên tưởng khó hiểu..

Đàm Mộ Tinh hụt hẫng: “Ôi, không phải sao?”

“...”

Mọi người nghỉ ngơi một lát sau bữa tối. Sở Thiên Lê muốn dẫn Đàm Mộ Tinh đi xem hỗn thiên nghi, mượn điều này để thoát khỏi tầm ngắm của phụ huynh một xíu. Đàm Mộ Tinh bị túm đi còn lễ phép chào mọi người rồi mới theo Sở Thiên Lê qua đó.

Dư Tân nhìn theo bóng dáng hai người tới sân nhỏ, bình luận: “Đứa bé này có gia giáo tốt thật, trông trắng trẻo sạch sẽ, còn thường xuyên bị bắt nạt.”

Khi dùng cơm, Dư Tân trò chuyện với Đàm Mộ Tinh. Bà cũng tò mò về sự lựa chọn của con gái.
id="id_Toc169869482" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận