Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 580

Chương 580Chương 580

Thích Diệm chẳng những không ôm đồ ăn vặt ra ngoài mà còn chồng đống thành núi nhỏ trước mặt Sở Thiên Lê. Cô ấy đẩy gọng kính, cười nói: “Lát nữa em có thể mang đi.”

Sở Thiên Lê ngoan ngoãn đáp: “Cảm ơn chị ạ.”

Hạ Thời Sâm nghe cô nói là gặp được người quen đã thấy không ổn, quả nhiên đụng độ đối thủ cạnh tranh vĩnh hằng. Anh ấy day huyệt Thái Dương, nỗ lực làm giảm bớt cơn đau đầu, nghiến răng nói: “Thích Diệm, cậu dẫn con bé vào sao?”

Hồi cấp ba, Hạ Thời Sâm và Thích Diệm cạnh tranh hạng nhất khối. Khi thi đại học, họ lại đăng ký chung nguyện vọng chung trường. Không ai biết sao trên đời lại có chuyện tình cờ đến vậy. Hai người giống như đối thủ cả đời không cách nào tránh khỏi nhau, kiểu gì cũng có ngày bỗng dưng hội ngộ, sau đó lại lần nữa lao vào quyết đấu.

Lúc gia nhập tổ dự án, Hạ Thời Sâm chỉ biết là có sinh viên cùng trường, nào ngờ còn là Thích Diệm cùng lớp.

Nếu nói Sở Thiên Lê khiến anh ấy mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần ở mặt đời sống thì khỏi phải nói, Thích Diệm chính là đối tượng đem lại cho anh ấy áp lực còn lớn hơn nữa. Hiện giờ, hai người tụ hội trong cùng một căn phòng, đây chẳng khác nào địa ngục chốn trần gian.

Thích Diệm rất thân thiện với Sở Thiên Lê. Lúc này, vừa trông thấy Hạ Thời Sâm, cô ấy lập tức thay đổi thái độ trong một giây, bình tĩnh gật đầu: “Đúng vậy, tôi gặp em gái ở cổng nên tiện đường dẫn tới luôn.”

Hạ Thời Sâm nghi ngờ: “Sao cậu lại gọi nó là em gái?”

“Do em không có thẻ công tác nên bị bảo vệ ngăn lại lúc vào thang máy.” Sở Thiên Lê giải thích: “Sau đó chị gái nhận luôn em là em gái của chị, thuận lợi dẫn em vào thang máy.”

Sở Thiên Lê cũng không để ý cách xưng hô, Thích Diệm đã dẫn cô tới đây, còn cho cô đồ ăn thức uống, chẳng hại chỗ nào.

Thích Diệm cười nói: “Tôi cũng giới thiệu vậy với đàn chị cùng trường, mọi người đều nói rằng hai chị em chúng tôi rất giống nhau.”

Hạ Thời Sâm: “?”

Hạ Thời Sâm chỉ tay vào Sở Thiên Lê, khó tin hỏi: “Cậu nói với họ đây là em gái cậu?”

Thích Diệm: “Đúng vậy.”

Sở Thiên Lê: “Anh trai à, anh đừng làm quá lên nữa, ngữ điệu này nghe thế nào cũng giống mắng chửi người ta, không hợp với tiêu chuẩn lễ nghi của anh chút nào.”

Hạ Thời Sâm thấy cô cà lơ phất phơ rung đùi thì mỉa mai: “... Rốt cuộc em có tư cách gì bàn chuyện lễ nghi với anh?”

Hạ Thời Sâm hận không thể đóng gói Sở Thiên Lê tiễn đi luôn, cạn lời ở chỗ cô lấy thân phận “em gái của Thích Diệm”. Anh ấy đã bị người ta mưu triều soán vị, hiện giờ thế mà còn chẳng quản nổi cô, thậm chí mất cả tư cách càm ràm.

“Em ra ngoài tìm góc nào ngồi chơi đi.” Hạ Thời Sâm nhìn đồ ăn vặt đầy bàn, nhíu mày nói: “Đừng chiếm dụng không gian phòng họp.”

Sở Thiên Lê nằm mềm oặt trên bàn, chẳng mảy may định dịch chuyển, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Nhưng chị gái muốn em đợi ở đây, hơn nữa em thấy bên trong rộng rãi hơn.”

Hạ Thời Sâm kìm nén cơn giận, kiên nhẫn nói: “Đây là môi trường làm việc, đừng rước thêm phiền cho người ta.”

Sở Thiên Lê dẹp đường: “Không sao, hôm nay em là em gái của Thích Diệm, thêm phiền phức cũng là thêm cho cô ấy.”

“???”

Hạ Thời Sâm hết nhịn nổi, rời khỏi phòng họp. Anh ấy tìm kiếm bóng dáng Thích Diệm bên ngoài, muốn cô ấy dẫn nhóc trẻ trâu ra, nào ngờ đúng lúc gặp phải đàn chị năm bốn.

Đàn chị đã lãnh đạo dự án gần ba năm, sau khi tốt nghiệp sẽ chính thức gia nhập công ty, cũng được coi như cấp trên trực tiếp của Hạ Thời Sâm và Thích Diệm. Cô ấy giỏi giang, trong công việc nói một là một, hai là hai, bình thường rất được trọng vọng.

Hạ Thời Sâm nhớ đến đống đồ ăn vặt rối loạn trong phòng, lại thấy đối phương rảo bước đi vào, sợ Sở Thiên Lê bị tóm lại mắng, anh ấy vội cản: “Đàn chị, trong phòng họp là...”
id="id_Toc169869487" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận