Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 232

Chương 232Chương 232

Một lát sau, Sở Thiên Lê đã chuẩn bị xong xuôi đi ra ngoài, cô chỉ thấy Đàm Mộ Tinh ở trong viện, nhìn quanh hai bên một vòng rồi nói: “Bình Bình đâu?”

“Chị Bình Bình nói đi nghỉ ngơi.”

“Sớm như vậy?” Sở Thiên Lê vui vẻ bừng bừng nói: “ Đi thôi đi thôi, chúng ta tự mình đi!”

Hai người đi theo đường nhỏ trong núi đi lên cao, cũng không lâu sau đã nhìn thấy một mảnh đất xanh bằng phẳng, bầu trời rộng lớn trải rộng đầy sao, phác hoạ ra một dải tinh hà sáng ngời.

Ngôi sao trong thôn hoàn toàn khác với ngôi sao ở thành phố, giống như là hiệu ứng đặc biệt trong phim ảnh, giống như là thu hết bí mật vũ trụ vào mắt.

“Hôm nay tầm nhìn rất tốt, có thể nhìn thấy sao tử vi.” Giọng nói của Sở Thiên Lê có chứa sự vui thích, cô đưa tay chỉ cho người bên cạnh: “Bên kia là sao Tử Vi, đã từng là sao Bắc Cực, bây giờ gọi là chòm sao Tiểu Hùng.”

Đàm Mộ Tinh ngạc nhiên nhìn vào không trung, cậu hỏi: “Đã từng là sao Bắc Cực?”

“Đúng vậy, người thời cổ đại cảm thấy sao Tử Vi sẽ không chuyển động, cho nên cho rằng là ngôi sao đế vương. Nhưng cho dù là cái gì cũng đều sẽ cử động, cho nên hiện tại sao Bắc Cực không còn là nó, cùng với nó thì rất nhiều quy tắc theo sao Tử Vi cũng sẽ không tiếp tục áp dụng nữa.”

Hai mắt Đàm Mộ Tinh choáng váng: “... Cái tử vi này nghe có vẻ khoa học.”

“Cũng rất khoa học.” Sở Thiên Lê phát hiện cậu không chớp mắt thưởng thức các ngôi sao, đề nghị nói: “Cậu có muốn mang đặc sản trở về không?”

Đàm Mộ Tinh nghi ngờ nói: “Lại có đặc sản gì được?”

“Mang ngôi sao trở về.”

“... Không phải là nhặt viên đá dưới mặt đất, sau đó nói là mảnh vỡ thiên thạch đấy chứ?”

“Dĩ nhiên không phải, là ngôi sao dưới đất hàng thật giá thật.” Sở Thiên Lê lấy lọ thủy tinh sau lưng ra, cô ra vẻ kiêu ngạo, bên trong bình có một con đom đóm bay múa, giống như mấy vì sao trên bầu trời đêm.

Đàm Mộ Tinh kinh ngạc nhận lấy lọ thủy tinh: “Cái này ở đâu ra thế?”

Sở Thiên Lê tiện tay chỉ vào bên cạnh, trong rừng có hàng vạn đốm lửa nhỏ lập loè, đều là điệu nhảy của đom đóm, nhìn thật sự giống màn sao được bện thành trên mặt đất mênh mông.

Chúng nó giống như những ngọn đèn nhỏ lơ lửng giữa rừng cây, dọc theo đường núi chật hẹp mà bay lơ lửng, lại như bột vàng được rải giữa không trung, lóe lên ánh sáng sống động tự nhiên.

Vì sao trên trời như mở, ánh sáng nhảy nhót dưới mặt đất.

Hai người bị ánh sáng của màn sao vây quanh, lẳng lặng mà thưởng thức tất cả.

Đàm Mộ Tinh nhìn qua đom đóm trong bình, cậu vặn lọ thủy tinh ra, mặc cho ánh sáng bay ra, tụ hợp vào trong đám ánh sáng cách đó không xa, những con đom đóm thoáng qua một cái đã biến mất không còn gì.

Sở Thiên Lê nhìn qua cảnh này, mặt cô lộ vẻ chần chờ: “Cậu không vui sao?”

Đàm Mộ Tinh lắc đầu: “Không phải, chỉ là có cảm giác đáng thương.”

Sở Thiên Lê trầm ngâm mấy giây,cô nói ẩn ý: “Đom đóm chỉ có thể sống nhiều nhất là một tuần, nghe qua thì đúng thật là đáng thương, nhưng nó được lóe sáng một thời gian ngắn ngủi, không chừng không cảm thấy mình đáng thương.”

“Thật ra thưởng thức ánh sáng của nó là tốt rồi, vì sao lại phải nghĩ nhiều như vậy đây?”

Tay Đàm Mộ Tinh đang nắm lọ thủy tinh run lên, cậu khó có thể tin mà ngẩng đầu nhìn cô, lại phát hiện cô gái trước giờ luôn vui cười không đứng đắn, bây giờ lại lộ ra vẻ mặt có chút khó khăn.

Sở Thiên Lê cười khổ: “Cậu lại lộ ra biểu cảm kia rồi, nếu không thì để tớ thi triển một loại ma pháp, để cậu quên chuyện kia đi có được hay không?”

Đàm Mộ Tinh không nói.

Cô cố ý không nói về nhà họ Hạ, cố ý không nói cho bất kỳ kẻ nào, nhưng không biết là cậu lại biết được từ chỗ nào.

Đàm Mộ Tinh cũng không phải là người chủ động, cậu sợ đem lại thêm phiền phức cho những người khác, muốn trở lại thôn cùng với cô, tất nhiên là có rất nhiều tin tức lớn đổ dồn vào cậu.

Cô có thể tính toán được.
id="id_Toc169869140" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận