Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 409

Chương 409Chương 409

Cô tiêu phí càng ngày càng tăng theo sự tăng trong số dư tài khoản còn lại, cũng ngày càng dày dặc lên theo thời gian trôi qua, dần dần bộc lộ cảm giác lo nghĩ, giống như sợ sau này không dùng được vậy.

Trong phòng ngủ, sau khi Sở Thiên Lê bảo dưỡng phi cơ xong thì trong lòng cô tràn đầy vui thích. Cô vào nhà, nhìn thấy trên bàn đang bày bộ Red Crystal Tarot thì lại than nhẹ một tiếng, bắt đầu ngồi ở trước bàn nghiên cứu ghép những bức ảnh lại.

Ghép bộ ảnh Nạp Khả lớn có thể trở thành một bức bầu trời đầy sao lộng lẫy, ghép bộ ảnh Nạp Khả nhỏ thì có thể ghép thành một bức ảnh bản đồ lòng đất đẫm máu.

Bộ ảnh Nạp Khả lớn có 22 tấm, bộ ảnh Nạp Khả nhỏ có 56 tấm. Sở Thiên Lê dựa theo tỉ lệ bản đồ bầu trời mà ghép bộ ảnh Nạp Khả nhỏ, nhưng mà cuối cùng vẫn còn dư lại 12 tấm, không biết nên đặt ở nơi đâu.

Bộ ảnh Nạp Khả nhỏ ghép lại ra bức ảnh bản đồ lòng đất đẫm máu, nhưng còn lại 12 tấm lại không phải theo trình tự 12 tấm bài cuối cùng, mà nó không thể kết nối được với mặt trước và mặt sau của bộ. Cái này cũng giống như trò chơi ghép hình, có một số lá bài không có cách nào ghép vào được.

Trên trời treo đầy sao, lòng đất đầy ngôi sao đỏ, giống như làm nổi bật ánh sáng và hình ảnh của lẫn nhau.

Sở Thiên Lê nghi ngờ bộ bài Red Crystal Tarot là bản đồ, những người xem phong thủy thường xuyên xem long mạch, hai bộ phận ảnh của bài tarot có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, giống như là đang dùng bầu trời đầy sao của bộ Nạp Khả lớn để chỉ vào những tinh thạch rực đỏ trên bộ bài Nạp Khả nhỏ, nhờ vào đó để dẫn dắt người đời sau.

Nhưng cô không biết bản đồ miêu tả địa điểm cụ thể ở đâu, cũng không biết 12 tấm bài dư ra được sử dụng như thế nào.

La bàn xác định vị trí, Tarot có thể làm bản đồ, chuông Tam Thanh là dụng cụ phụ trợ lòng đất. Chúng nó đều có chỗ tương tự nhau, trợ giúp người tìm kiếm bảo vật dưới lòng đất.

Cô có dự cảm nơi đây nằm ngay ở nước H, nơi tuồn tinh thạch ra, đồng thời cô có cảm giác ngôi sao đỏ có lẽ có cùng một nhịp thở với vận mệnh của bản thân mình.

Người theo thuật số đối không có lời giải thích giống nhau về sự trùng hợp này, người bình thường nhìn thấy hoa khô, lá rơi sẽ mặc kệ để gió thổi đi, có lẽ chỉ có thể nhìn thấy biểu tượng dễ hiểu nhất, nhưng đối với người biết thuật số mà nói thì lại là nhập quẻ để mô phỏng.

Trùng hợp cũng không phải là trùng hợp, cô có thể tiếp xúc được những thứ này, phía sau đều có nhân quả của nó. Nhưng mà rốt cuộc là quả ngọt hay là quả đắng thì lại phải dựa vào lựa chọn của bản thân.

Bây giờ cô nên làm gì? Trực tiếp đánh giết tới nước H? Nhưng ngôi sao đỏ thì dùng để làm cái gì?

Cho dù cô thật sự có thể khảo sát thực địa, nhưng loại dò xét đồ vật phong thuỷ này cần thời gian, muốn xây dựng đường sắt đều cần vào hạng mục, chỉ dựa vào một mình cô có thể làm kịp sao?

Sở Thiên Lê buồn rầu tê liệt ngã xuống ghế, cô nhịn không được hít sâu một hơi.

Cô khó khăn tính toán thời gian còn sót lại.

Thời gian nghỉ hè trôi mau.

Sau khi Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh có kết quả đại học, bọn họ còn nhận được lời mời của Mai Như Cảnh, nói nếu khi nào rảnh thì gặp nhau một lát.

Mai Như Cảnh không làm phiền học sinh đang chuẩn bị thi cấp ba, Sở Thiên Lê nhận được tin tức của cô ấy, đột nhiên nhớ tới chuông Tam Thanh trong tay, vừa đúng lúc hẹn gặp mặt này sẽ trả lại đối phương.

Vẫn là quán trà quen thuộc như cũ, ba người gặp nhau ở tầng hai.

Mai Như Cảnh vẫn sáng sủa xinh đẹp như cũ, điểm khác biệt chính là các học sinh đã không còn mặc đồng phục.

Sở Thiên Lê thấy Mai Như Cảnh ngồi xuống, cô vội vàng lấy chuông Tam Thanh ra, cô giải thích: “Thật xin lỗi, chị Như Cảnh, em thi xong thì đi ra ngoài một chuyến, quên trả chuông lại cho chị.”
id="id_Toc169869316" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận