Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 283

Chương 283Chương 283

“Những người này không kiếm được nhiều tiền, nhưng họ có rất nhiều mối quan hệ. Với một người chưa bước vào xã hội như em sẽ rất có lợi.”

Mai Như Cảnh đã quá quen với việc được tự do, nhưng điều đó không có nghĩa là cô ấy không có mạch suy nghĩ rõ ràng.

Trên ghế, Phan Nghĩa Thành hắt hơi một cách dữ dội, vô thức đứng thẳng dậy. Ông ấy thấy Sở Thiên Lê đang nhìn lại mình, vội vàng nói: “Xin lỗi.”

Sở Thiên Lê nhìn Phan Nghĩa Thành đang ngồi trong văn phòng, nghĩ lại chiếc xe thể thao màu đỏ của Mai Như Cảnh, đại khái có thể hiểu được vì sao đối phương lại “chua chát” đánh giá như vậy.

Mai Như Cảnh khuyên: “Em có thể thêm số điện thoại di động của chị vào WeChat của em, nếu em thực sự muốn đi, đừng nói là PUA, đừng nghe bất cứ điều gì như cho em có cơ hội tập thể dục, giống như một học sinh bị nắm thóp vậy.”

Sở Thiên Lê ngoan ngoãn nói: “Được rồi, em hiểu rồi, nếu chị nói về việc tập thể dục, em sẽ rút lui.”

“Đúng vậy, lợi dụng lẫn nhau, không ai nợ ai!”

Sở Thiên Lê thật sự cảm thấy Phan Nghĩa Thành không thể tự lừa mình, nhưng cô không từ chối việc giảng dạy kinh nghiệm xã hội của Mai Như Cảnh, cúp điện thoại, thêm WeChat của đối phương vào số điện thoại di động của cô.

Phan Nghĩa Thành sờ sờ mũi, hỏi: “Làm sao vậy?”

Sở Thiên Lê thú nhận: “Không ai muốn đến cả, không có nhiều kẻ ngốc như giáo sư Phan.”

Phan Nghĩa Thành thở dài: “Aiya, cũng giống trước đây lúc ta nói chuyện với mọi người, có đức tin còn đáng thương hơn là không có đức tin, đôi khi sẽ bị hạn chế ở một số nơi, nhưng trong một số thời điểm lại rất hữu dụng!”

“Không có đức tin, sẽ có ít lo lắng hơn, bất kể điều gì được tin tưởng.” Phan Nghĩa Thành bất lực nói: “Ta không thể mất đi sức mạnh của một trí thức, nếu không ta sẽ không được làm giáo sư, ta còn phải ra ngoài kiếm thật nhiều tiền nữa.”

Tất nhiên, Phan Nghĩa Thành biết cách kiếm tiền bằng cách đoán vận, nhưng tính cách của ông ấy quyết định rằng ông ấy không thể làm những điều đó được nên ông ấy vẫn phải sống cuộc sống của một giáo sư, thi thoảng làm việc cho các tổ chức chính thức.

Sau khi Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh gọi điện thoại xong, căn bản không có kết quả, có người không muốn đến, trình độ bọn họ muốn cũng có hạn.

May mắn thay, Phan Nghĩa Thành có một số mối quan hệ, quen thuộc với các hiệp hội tôn giáo, và đã thành lập được một đội, nhưng trình độ của những người này thực sự không tốt bằng Mai Như Cảnh và những người khác lúc đầu.

Phan Nghĩa Thành lạc quan nói: “Không sao, cũng không quá tệ, cháu sẽ là cánh tay phải của ta!”

Sở Thiên Lê bình tĩnh kết luận: “Đương nhiên, học sinh vẫn rất dễ bị lừa gạt.”

Đàm Mộ Tinh nhẹ nhàng nói: “... Tớ thậm chí còn cảm thấy giáo sư Phan có chút đáng thương.”

Phan Nghĩa Thành: “Không đáng thương, không cần phải thương hại ta, ta nói cho bọn họ biết, ba người chúng ta phải được bay hạng thương gia!”

Sở Thiên Lê: “Cháu đã từng ngồi lúc ba cháu tới đưa cháu từ trong thôn về, lúc đó cháu còn đang học lớp một.”

“Ồ, vậy thì lần này cháu có thể cảm nhận được hạng thương gia, có lẽ sẽ là trải nghiệm khác.” Phan Nghĩa Thành thân thiện hỏi, ông ấy đã tìm được một người khác dễ nói chuyện, “Mộ Tinh đã từng ngồi hạng thương gia chưa?”

Đàm Mộ Tinh: “Chưa ạ...”

Sở Thiên Lê đã hiểu rõ bối cảnh gia đình của bạn cùng bàn rồi, cô ngồi một bên thổi lửa, giễu cợt: “Khi trở về hẳn là cậu ấy sẽ ngồi ở khoang hạng nhất rồi”

Đàm Mộ Tinh xua tay, lo lắng nói: “Không, không có mà...”

Giọng nói của Phan Nghĩa Thành vang lên: “Chính là như vậy, mọi người thật cần mẫn và tiết kiệm, như vậy sẽ không phải tuỳ tiện sắp xếp.”

Nghe thấy vậy, Đàm Mộ Tinh càng cảm thấy xấu hổ hơn, cậu ngượng ngùng, lại không thể nói gì được, đôi lúc khiêm tốn quá cũng không tốt.

Phan Nghĩa Thành không để ý đến biểu cảm của cậu, tiếp tục tán gẫu: “Có lẽ người ta sẽ đi cabin bình thường...”
id="id_Toc169869191" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận