Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 518

Chương 518Chương 518

Các nhân viên Trung Quốc bắt đầu dọn dẹp tên nhọn trên mặt đất, đồng thời cẩn thận chép lại những bài thơ vào chuông của các cột đá.

Mai Như Cảnh nhìn chung quanh, sau đó liếc mắt nhìn đồng hồ: “Giờ tan làm còn hơi sớm, ra bên đó xem một chút vẫn được.”

Liễu Quân và Tu Tại Uyên đi trước tới điểm mấu chốt của kiếm gỗ đào, giờ vẫn chưa về, ở đó cách đây cũng không xa lắm.

Sở Thiên Lê ngơ ngác nhìn ám khí đầy đất, những mũi tên sắc bén này được mài giũa cẩn thận, hiển nhiên không phải dùng để dọa người khác, mà là nhằm mục đích giết người.

Đàm Mộ Tinh nhận ra sự lơ đãng của cô, quan tâm hỏi: “Cậu còn cảm thấy đau đầu không?”

Từ khi Sở Thiên Lê đi qua lối đi này, thỉnh thoảng cô lại cảm thấy khó chịu, nhất là khi định khởi quẻ.

Sở Thiên Lê lắc đầu: “Giờ không đau nữa, nhưng tớ cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ.”

“Có gì lạ vậy?”

“Nếu trước đó bọn họ đã phát hiện ra mạch khoáng, tại sao không đào ra? Mà ngược lại, bọn họ còn định xây dựng di tích ở đây?” Sở Thiên Lê nghiêng đầu nói: “Hơn nữa, những cơ quan được bố trí ở đây thật sự muốn giết người, không chỉ đơn giản là phòng trộm đâu.”

Nếu là người không hiểu rõ về ổ khóa, hấp tấp đặt chìa khóa vào, không cẩn thận sẽ bị bắn thành con nhím.

Ban đầu Sở Thiên Lê và những người khác nghĩ rằng họ chỉ cần lấy chìa khóa đến vị trí được chỉ định rồi cắm vào ổ khóa là được, nhưng rõ ràng các tiền bối đã bố trí cơ quan, không hề mở rộng cửa chào đón.

“Ồ, lẽ ra hôm qua tớ nên nghiên cứu ở Cổng chân lý một chút chứ, nhưng tớ cứ khởi quẻ là lại thấy đau đầu...” Sở Thiên Lê đau khổ nói: “Tớ luôn cảm thấy có gì đó không đúng.”

Mai Như Cảnh nhìn cô, lo lắng gãi đầu: “Đừng nhức đầu, tóc sẽ rụng đấy.” “Chúng ta đi hội họp với bọn họ trước đã, hai ngày sau lại tới đại sảnh.” Đàm Mộ Tinh nói.

Một nhóm người bắt xe buýt đến điểm mấu chốt của kiếm gỗ đào, trên đường đi biết được hạt thứ hai rơi vào khe mất rồi, hiện tại chỉ còn lại năm hạt, hai hạt đầu tiên đều là chìa khóa của phía Trung Quốc.

Mai Như Cảnh: “Bọn họ hành động cũng nhanh đó.”

Cả chuông Tam Thanh và kiếm gỗ đào đều được đặt thành công, hiệu suất của đội Trung Quốc quả thật rất xuất sắc, kỳ vọng sẽ phá giải được mọi vị trí. La bàn và bài tarot của Sở Thiên Lê cách nhau quá xa, hơn nữa còn là hai hướng ngược nhau, một nam một bắc, không có hai chiếc chìa khóa này đi ô tô cũng tiện, cho nên bọn họ dự định ngày mai sẽ đến đó.

Một lát sau, mấy người Sở Thiên Lê đã đến nơi, nhưng họ chỉ nhìn thấy Liễu Quân ở cửa hang, còn Tu Tại Uyên thì lại không thấy đâu.

Sở Thiên Lê giơ tay lên chào, vui vẻ nói: “Tan làm thôi, tôi đến đón các anh về.” Liễu Quân nhìn thấy bọn họ cũng không mấy vui mừng, ngược lại lo lắng nói: “Tại Uyên còn chưa ra.”

Đàm Mộ Tinh ngạc nhiên nói: “Nhưng chúng tôi nghe nói hạt châu đã rơi xuống rồi mà?”

“Ừ, cậu ấy vừa nhắn tin cho tôi, nói đã đặt chìa khóa xong chuẩn bị quay về rồi, nhưng đến giờ vẫn chưa thấy ra.” Liễu Quân cau mày: “Dùng thiết bị cũng không liên lạc được với cậu ấy.”

“Các anh để cậu ấy vào đó một mình à?”

“Tại Uyên nói rằng âm khí trong động quá nặng, người bình thường sẽ không chịu nổi, nhưng cậu ấy có kiếm gỗ đào bên người rồi, sẽ không xảy ra chuyện gì nên một mình cậu ấy đi đặt chìa khóa.” Liễu Quân nói: “Chúng tôi vẫn luôn liên lạc với nhau, đến khi đặt xong chìa khóa cũng không có chuyện gì xảy ra, nhưng trên đường ra ngoài đột nhiên mất liên lạc với cậu ấy.”

Sở Thiên Lê đột nhiên ý thức được, cái này cũng giống như ngồi trong đình nghe mưa phùn rơi, Tu Tại Uyên cảm thấy Ngũ Quỷ Trận không ổn, khuyên cô nên ở bên ngoài, đừng tùy tiện đi vào, điểm khác biệt duy nhất là Liễu Quân thật sự bị thuyết phục.
id="id_Toc169869425" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận