Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 405

Chương 405Chương 405

Trên trời, các vì sao lốm đốm đầy trời, bầu trời bao la, dưới đất đèn sáng tựa như biển cả, muôn màu muôn vẻ.

Đàm Mộ Tinh đứng ở bên người Sở Thiên Lê, anh cùng cô nhìn về phía cảnh sắc phương xa: “Chỉ là các vì sao không sáng bằng ở trong thôn.”

Sở Thiên Lê có phần kiêu ngạo: “Đó là đương nhiên! Vì sao ở thôn của chúng tớ là trâu bò nhất!”

Đàm Mộ Tinh cười nói: “Hôm nào lại đến một lần nữa đi.”

Sở Thiên Lê sững sờ: “Cậu vẫn còn muốn đi? Có lẽ lần trước cậu cũng đã thấy rồi, thôn chúng tớ thật sự không có gì hay để chơi.”

“Cũng được, đến thăm mấy người chị Vương Bình cũng được.” Đàm Mộ Tinh dịu dàng đề nghị: “Lần sau còn có thể đưa Khâu Tinh Không cùng đi, lần trước cậu ấy nói chúng ta không đưa cô ấy theo, đến lúc đó chọn một ngày nghỉ nào đó là được.”

“Kế hoạch xa như vậy sao?” Sở Thiên Lê kinh ngạc nói.

Đàm Mộ Tinh: “Phải bàn bạc thời gian từ trước.”

Sở Thiên Lê im lặng mấy giây, lập tức nở nụ cười, đáp: “Được đó, nhưng Kero ở trong thôn chắc chắn sẽ hô to gọi nhỏ, tớ cảm thấy cậu ấy vừa mới vào thôn là sẽ phải hối hận.”

Hai người vừa nói đùa vừa lấy đồ ăn xong, sau đó lại trở lại bên cạnh bàn gặp Kim Hiểu Nguyên, vui vẻ dùng cơm trong sảnh tiệc đứng.

Trong bữa tiệc, Đàm Mộ Tinh hỗ trợ đi lấy đồ ăn, rời khỏi bàn chốc lát.

Sở Thiên Lê quay đầu nhìn quanh một phen, cô phát hiện Đàm Mộ Tinh đã đi xa, lập tức lén lén lút lút ném đồ ăn chưa đụng tới trên bàn sang một bên, cho thêm đồ ăn để nuôi nấng gấu trắng lớn.

Kim Hiểu Nguyên thoáng nhìn động tác nhỏ của cô: “Ai u, Mộ Tinh vất vả lắm mới gầy đi đấy!”

Sở Thiên Lê: “Cháu thích gấu trắng lớn đói khổ lạnh lẽo hoang dã.”

Kim Hiểu Nguyên vỗ bụng của mình, đột nhiên ông ấy nảy sinh sự chua xót của tuổi trung niên, thở dài nói: “Ai da, các cháu cũng thật là, bình thường cho chúng ta rất nhiều đồ ăn, không có việc gì lại ngại béo ngại không ai thèm, bà xã của chú nói chú nằm trong tay bà ấy, cũng không biết là người nào mỗi ngày đều làm một bàn đồ ăn vừa đút vừa mắng chú...”

Sở Thiên Lê không vui: “Vì sao mà mập thì sẽ không có ai thèm.”

“Cháu thèm đấy thôi?”

“Cháu...” Sở Thiên Lê do dự mấy giây, lông mi cô run rẩy, cười nói: “Làm gì có.”

“Chú Kim, chú hiểu lầm rồi, chúng cháu là bạn học, hôm qua đùa với chú đó thôi.” Lúc ấy Sở Thiên Lê hỗ trợ giải vây ở cửa quán rượu, cô vận dụng một số nghệ thuật ngôn ngữ, mà bây giờ đã quen biết với Kim Hiểu Nguyên, tự nhiên không tiếp tục giấu diếm nữa.

Kim Hiểu Nguyên: “Ha ha, có phải trò đùa hay không còn chưa biết được, bây giờ là bạn học, sau này thì khó nói đấy.”

Kim Hiểu Nguyên cũng không ngốc, hai người bảo là đùa, không chừng cũng không phải là trò đùa. Ông ấy lập tức lộ ra vẻ mặt “Chú hiểu chú hiểu mà”, lười vạch trần cách làm của người trẻ tuổi.

Sở Thiên Lê lắc đầu: “Không có sau này.”

Kim Hiểu Nguyên kinh ngạc nói: “Vì cái gì? Mộ Tinh có chỗ nào không tốt sao?”

“Cậu ấy rất tốt rất tốt.” Sở Thiên Lê bất đắc dĩ nói: “Nhưng cháu không có tư cách.”

“Ai, không nên nói như vậy, tuy nhà thằng bé đúng là rất lợi hại, nhưng chú có cảm giác rất tiến bộ...”

“Không liên quan đến chuyện này.” Sở Thiên Lê tiếp tục lắc đầu.

Kim Hiểu Nguyên mờ mịt: “Tại sao vậy chứ?”

Sở Thiên Lê bình thản hỏi lại: “Chú Kim, trước kia chú tìm người đòi nợ đúng không, vì cái gì mà sau này không làm cái nghề này nữa?”

Kim Hiểu Nguyên không hiểu sao tự nhiên lại chuyển đề tài, ông ấy đáp: “Chính là vì muốn kiếm tiền lúc tuổi còn trẻ, bây giờ đã có gia đình, ai còn làm cái này nữa chứ, người trong nhà không thể đùa được...”

“Cho nên là chú cũng biết làm cái này thì không có tư cách, cháu cũng giống như thế.” Sở Thiên Lê cười nói: “Cháu còn đang trên đường thu hoạch tư cách đây.”

Bây giờ cô không dám nghĩ sau này sẽ liều mạng, can đảm ước hẹn vào tương lai cũng không có.

Cô rất rõ ràng, cô còn chưa xứng.
id="id_Toc169869312" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận