Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 521

Chương 521Chương 521

Áp lực vô hình đột nhiên dâng lên như muốn nghiền nát cô hoàn toàn, kéo theo đó là cảm giác ngột ngạt quen thuộc.

Cô giống như ngọn cỏ trôi trong sóng lớn, không thể chống trả, chỉ có thể để mặc mình không ngừng rơi xuống vực sâu.

“Đây là mô phỏng cái chết à?”

Dường như cô đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ say, không thể mở mắt ra chạm vào ánh sáng được nữa.

Sở Thiên Lê cảm giác khó thở, nhưng vẫn miễn cưỡng nhịn xuống được, cô theo sóng nước thả lỏng cơ thể, từ từ nhắm mắt lại.

“... Nhưng thực ra tôi không hề sợ chết.”

Khoảnh khắc tiếp theo, bóng tối chết chóc biến mất, cô lại lần nữa trở về hang động, mọi thứ vừa xảy ra như thể một giấc mơ.

Không ba mẹ, không có Hạ Thời Sâm, không có cảm giác tử vong. Nơi này vẫn là ở trong hang động, cô tới đây để tìm người.

Sở Thiên Lê quỳ trên mặt đất thở hổn hển, cố gắng lắc đầu thoát khỏi trạng thái bị ảnh hưởng bởi thông tin trên vách núi, lúc ngẩng đầu lên cô chợt nhìn thấy một bóng người rất quen thuộc ở góc tường.

Không biết Đàm Mộ Tinh đã tìm thấy cô từ khi nào.

“Tinh Tinh...” Sở Thiên Lê theo bản năng đưa tay về phía anh, hy vọng anh có thể kéo cô đứng dậy.

Nhưng Đàm Mộ Tinh lại không hề hỏi han cô câu nào, mà lại còn hất tay cô ra bang một cái!

Sở Thiên Lê giật mình, không dám tin ngẩng đầu lên, nhưng lại nhìn thấy vẻ mặt chưa từng xuất hiện trên khuôn mặt anh.

Đây là một vẻ mặt khiến cô cảm thấy vô cùng xa lạ.

Hô hấp của Sở Thiên Lê dồn dập, đột nhiên mất đi sức lực.

Cô mãi không nói gì, lặng lẽ nhìn người trước mặt, muốn nhếch khóe miệng lên trêu chọc anh như vừa rồi, nhưng lại không thể kiềm chế được cảm giác mất mát dâng lên trong lòng, cuối cùng biến thành một vẻ mặt phức tạp. “Lần này thật sự mất cảnh giác rồi, cho dù biết là giả thì vẫn không chịu nổi.” Sở Thiên Lê thất vọng cúi đầu, lông mi run rẩy: “Nhưng tôi hiểu Tinh Tinh còn hơn cả cậu ấy, đừng dùng khuôn mặt của cậu ấy làm mấy thứ OOC này...” “... Tôi sẽ giận thật đấy.”

Trước đó cô vẫn rất bình tĩnh, nhưng khi đối mặt với cảnh tượng này, cô lại bực bội vô cớ, không phải vì thái độ thờ ơ của anh trong ảo giác, mà vì cô tin rằng thái độ trong tiềm thức này chính là đang phỉ báng anh.

“Cho dù hôm nay chúng tôi không quen nhau, cậu ấy cũng sẽ không làm như vậy.”

Sở Thiên Lê chậm rãi từ trên mặt đất đứng dậy, vỗ vỗ quần áo bẩn thỉu của mình, dùng lòng bàn tay phá vỡ ảo giác của Đàm Mộ Tinh, không thèm quay đầu lại.

Những người khác có thể có ác niệm trong lòng, nhưng Đàm Mộ Tinh chắc chắn không phải là người như vậy. Hàng giả ăn cắp hình thức nhưng không biết bản chất của hàng thật, bề ngoài hào nhoáng, loè loẹt nhưng lại không biết thứ quý giá nhất của nó không bao giờ nằm ở bề ngoài.

Tinh Tinh thà làm tổn thương chính mình còn hơn là chủ động làm tổn thương người khác.

Cô tin chắc là như vậy.

Một lúc sau, Đàm Mộ Tinh đi tìm khắp nơi cuối cùng cũng tìm thấy Sở Thiên Lê ở một chỗ ngoặt không có đường đi, không hiểu tại sao cô lại chạy đến chỗ này.

Anh rõ ràng là vội vàng chạy về, hiện giờ tóc tai bù xù, sắc mặt lo lắng, cơ thể phủ đầy bụi bặm, nhìn thấy cô rồi mới thở phào nhẹ nhõm.

Sở Thiên Lê nhìn dáng vẻ chật vật và nôn nóng của Đàm Mộ Tinh, mới nhận ra mình đã từng bước bị trúng chiêu như thế nào, con gấu trắng to bự này chắc chắn sẽ lo lắng nhìn về phía cô. Trong ảo giác, vẻ mặt của Đàm Mộ Tinh đã sai sai rồi.

Lời giải thích duy nhất là cô vừa nhìn thấy Tinh Tinh đã buông lỏng cảnh giác, quên đi rất nhiều chi tiết.

“Sao cậu lại ở đây?” Thấy cô vẫn bình an vô sự, Đàm Mộ Tinh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, thay vì trách cô đột nhiên tụt lại phía sau, anh lại sải bước tới xem cô có bị thương không.
id="id_Toc169869428" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận