Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 234

Chương 234Chương 234

Sở Thiên Lê cẩn thận dò xét vẻ mặt của cậu từng li từng tí, cô vừa nghiêng đầu, vừa thử dò xét: “Thật sự không hề không vui sao? Vậy tớ yêu cầu chuyện này nhé?”

Đàm Mộ Tinh thả lỏng nói: “Cậu muốn yêu cầu cái gì?”

Sở Thiên Lê chỉ vào bầu trời, cô trừng mắt nhìn, nói ngay vào điểm chính: “Tớ muốn vì sao trên trời.”

Đàm Mộ Tinh im lặng một lát, cậu vặn lọ thủy tinh trong tay ra, nói quyết đoán: “Tớ vẫn nên lấy vì sao dưới mặt đất về giúp cậu thì hơn...”

Sở Thiên Lê phát hiện Đàm Mộ Tinh khôi phục lại như thường, cuối cùng cô cũng thở phào một hơi, may mắn là bạn ngồi cùng bàn không tin vào huyền học. Nếu như cậu vẫn mãi đau khổ sầu não, vậy thì cô thật sự không nghĩ ra được cách nào.

Hai người thẳng thắn trò chuyện xong việc này, giống như thả ra cảm xúc bị tích tụ đã lâu, vừa nói vừa cười thưởng thức phong cảnh dưới trời sao.

Sở Thiên Lê tiếc nuối nói: “Ngôi sao trên mặt đất cũng bị thả đi rồi, vậy tớ lại phải tìm đặc sản một lần nữa rồi.”

“Cậu còn đang suy nghĩ đến chuyện này sao?” Đàm Mộ Tinh không thể làm gì khác hơn là cười nói: “Đừng tìm nữa, đặc sản thôn cậu là cậu, vậy thì có thể miễn cưỡng giao nộp.”

“Lừa gạt người khác như vậy sao?”

“Không phải bình thường cậu đều làm việc lừa gạt như thế à?”

Mắt Sở Thiên Lê đảo quanh, cô gian xảo đàm phán: “Vậy bây giờ cậu đã biết rồi, sau này tớ có thể không làm bài tập không?”

Đàm Mộ Tinh lắc đầu: “Không được, tớ không tin cái này, cho nên vẫn phải học, nếu không thì không thể học đại học được, ngày kiểm tra hôm đó không phải môn địa lý của cậu rất tốt sao? Chắc chắn là có thể học giỏi.”

Sở Thiên Lê lầm bầm: “Đó là phần chỉ chiếm một hai điểm trong bài thi! Nếu học nữa thì sẽ rất mệt mỏi!”

Đàm Mộ Tinh: “Cố lên thì chắc chắn không thành vấn đề.”

Sở Thiên Lê nghe vậy thì không vui, nhưng cô cũng hoàn toàn yên tâm. Đàm Mộ Tinh nói như vậy, có nghĩ là cảm xúc của cậu ổn định, thật sự không giấu diếm sự đau khổ.

Đột nhiên cậu bình tĩnh trở lại, cho dù có tin chắc chắn rằng có thể thay đổi, nhưng lại không tin tất cả mọi thứ được.

Đàm Mộ Tinh thậm chí còn nói ra cậu biết được việc này như thế nào, còn có Tu Càn đạo trưởng và những chuyện vòng vo ở đại hội.

Sở Thiên Lê chua xót nói: “Khó trách xưa nay cậu không để cho tớ tính toán, hóa ra là trong nhà cậu đã có đại sư, nghe ông ấy chứ không nghe tớ, là tớ vô dụng với cậu.”

Đàm Mộ Tinh hốt hoảng lắc lắc tay, cậu giải thích: “Không có không có, tớ thật sự không đến tìm ông ấy để nhờ xem cho, đều là đạo trưởng tự mình chạy tới!”

“Hừ, ông ấy chạy tới, cậu không thể bịt lỗ tai lại sao?” Sở Thiên Lê khó chịu nói: “Cậu cũng không để tớ xem cho cậu.”

“À, chuyện này. . . Bịt lỗ tai thì có chút không lễ phép nhỉ?” Đàm Mộ Tinh nói quanh co hơn nửa ngày, cậu thấy cô không chịu, dẻo miệng hứa hẹn: “... Lần sau tớ sẽ bịt lỗ tai lại.”

Sở Thiên Lê nghe đến đây thì mới hài lòng, cô gật đầu nói: “Không tệ, ít nghe mấy thầy bói này lại đi, hãy tin vào lời nói của những nhà chiêm tinh luôn cập nhật tình hình thời đại như chúng tôi đây này!”

Đàm Mộ Tinh: “?” Khá lắm, người ta là thầy bói, còn cô lại là nhà chiêm tinh.

Đàm Mộ Tinh hỏi thăm: “Vậy cậu có biết được chuyện vòng vo ở đại hội không? Tu Càn đạo trưởng nói sẽ có rất nhiều người tài giỏi tham gia, nói không chừng có thể tìm được...”

Sở Thiên Lê dứt khoát nói: “Không biết, không đi, không có ý nghĩa gì.”

Đàm Mộ Tinh kinh ngạc: “Sao lại thế?”

Sở Thiên Lê không kiên nhẫn nhíu mày: “Tớ đã là người giỏi nhất thế giới rồi, còn đến làm gì, dạy bọn họ xem bói thế nào sao? Tớ có thể giúp người bình thường giải quyết khó khăn hoạn nạn, nhưng không cần thiết phải đi chỉ bảo cho đồng nghiệp mà?”

“Đừng tin vào mấy đạo sĩ kia, chắc chắn tớ là người giỏi nhất, trông chờ vào bọn họ không bằng trông cậy vào tớ.”
id="id_Toc169869142" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận