Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 556

Chương 556Chương 556

Sở Thiên Lê liếc nhìn thanh niên mặc cổ bào ở trong góc tối, anh ta cúi đầu nghiêm túc nhìn xuống la bàn, chính giữa là một viên thạch anh màu đỏ.

Cô vô thức chạm vào chiếc la bàn thạch anh của mình nhưng đột nhiên cô tỉnh ngộ ra việc mình nhìn thấy quá khứ là do ảnh hưởng của bức bích họa, trước mắt cô là vị tiền bối thiên tài đã từng đến đây.

“Tổ sư gia?”

Sở Thiên Lê nhớ đến người đã sáng tạo ra la bàn.

Thanh niên mặc cổ bào cảm nhận được điều gì đó nên quay đầu lại, hình như người đó cũng đã nhìn thấy Sở Thiên Lê, anh ta kinh ngạc nói. “A.”

Trong nháy mắt anh ta đã nhìn thấy tương lai còn cô thì nhìn thấy quá khứ, thời gian và không gian đang giao nhau ở trong hành lang.

Hai vị thiên tài chiêm tinh đã thoáng nhìn thấy nhau nhờ vào thiên phú của mình.

Hồi lâu sau Sở Thiên Lê đã mất đi kết nối, cô vui mừng nhìn Đàm Mộ Tinh. “Tinh Tinh, tớ nhìn thấy rồi! Tớ nhìn thấy rồi!”

“Cậu nhìn thấy cái gì?” Khuôn mặt của Đàm Mộ Tinh tràn đầy tò mò. “Tớ nhìn thấy tổ sư gia!”

Trong đầu của Sở Thiên Lê nảy ra một ánh sáng thần kỳ, cô nhanh chóng tập trung tinh thần rồi phấn khởi nói: “Như vậy có thể nói là tớ cũng có thể nhìn thấy những hậu bối của mình nữa.”

Cô cũng muốn nhìn xem trong tương lai ai sẽ là người mở ra khu di tích. Nhưng thật đáng tiếc là cô không nhìn thấy được.

Sở Thiên Lê bối rối nói: “Sao lại như vậy chứ? Lẽ nào đối phương không có thiên phú xem bói sao? Đúng là thế hệ sau không bằng thế hệ trước mà, thật là khiến cho tổ sư bà bà như tớ đây cảm thấy buồn quá mà.”

“... Sao đột nhiên cậu lại nâng cao vai vế của mình vậy.”

Đoàn người chậm rãi di chuyển trên hành lang rồi đi đến khu đại sảnh ở sâu nhất.

Trong đoàn cũng có một người nảy sinh cảm giác tương tự nhưng khuôn mặt lại tỏ ra do dự.

“Hình như tôi vừa nhìn thấy người của Càn Môn.”

Tu Tại Uyên luôn cảm thấy chuyến đi này khác với chuyến đi lần đầu tiên, anh ấy mơ hồ nhìn thấy một đạo sĩ mặc quần áo tương tự với mình. Vào lúc này cụ già đang đứng bên cạnh Cổng chân lý lên tiếng trước. “Mọi người đến đây đi.”

Sở Thiên Lê ngẩng đầu lên nhìn thì chỉ nhìn thấy nhân viên an ninh cầm theo súng đang đứng rải rác khắp đại sảnh, cảnh này hoàn toàn khác với trạng thái trống rỗng ngày xưa, Q đang đứng ở trên cao giống như mặt trăng được những ngôi sao vây quanh.

Ông ta bình tĩnh nhìn đoàn người đi bộ, mái tóc của ông ta được cắt tỉa tỉ mỉ và có màu bạch kim giống như tuyết trên đỉnh núi được mặt trời chiếu sáng, nhìn ông ta rất nghiêm nghị và uy phong. Đây là một ông lão đã trải qua nhiều thăng trầm của cuộc đời nhưng vẫn còn thiết cốt.

“Bây giờ chỉ còn lại viên thứ bảy thì ngay lập tức có thể mở di tích ra.” Q nói.

“Sau khi di tích được mở ra thì e rằng Lin ở gần đây sẽ tập kích bất ngờ, tôi sẽ cố gắng hết sức để bảo đảm sự an toàn cho mọi người.”

Phan Nghĩa Thành nghiêm nghị nói.

“Xin lỗi ông nhưng chúng tôi đã thảo luận nội bộ với nhau và nghĩ rằng bây giờ không nên mở di tích ra.”

Khi ở bên ngoài khu di tích thì Albert đã dự liệu được chuyện này, bây giờ ông ấy nghe nói bên phía Trung Quốc đã thay đổi ý định nên ông ấy cũng không quá ngạc nhiên.

Sắc mặt của Q thay đổi: “Tại sao? Chúng ta đã thỏa thuận xong rồi mà?” “Bởi vì thời cơ thích hợp chưa đến.”

Sở Thiên Lê tiến lên trước một bước, cô bình tĩnh nói.

“Tôi có thể hỏi ông một câu không, tại sao lúc đầu ông lại muốn khai phá thạch anh? Dưa vào thực lực của Mondson thì quả thật không cấp thiết tới như vậy.”

Q đưa mắt nhìn khuôn mặt trẻ trung của cô, ông ta biết cô từng có xích mích với Lin và cũng biết cô có thiên phú vượt xa Albert. Ông ta trầm mặc trong giây lát rồi thẳng thắng thú nhận: “Ngay cả thực lực của Mondson cũng đang suy giảm, nhìn thì vẻ vang tươi sáng nhưng tốc độ tăng trưởng đang giảm dần theo từng năm.”
id="id_Toc169869463" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận