Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 346

Chương 346Chương 346

Đội trưởng đội thi công nhìn lên bầu trời với tầm nhìn cực cao và thở dài. Bọn họ đã bị bão cát bao vây trong một thời gian dài, hiếm khi gặp được ngày với gió nhẹ.

Có người nhìn thấy không trung một mảnh đen kịt, nghi ngờ nói: “Chờ một chút, trời lại nổi gió, có thứ gì đó đang bay tới...”

“Không có gió mà?” Những người khác kinh ngạc.

“Không phải gió, mà là kền kền!” Kiến thức của đội trưởng đội thi công rộng rãi, nhìn thấy rõ ràng con thú giữa không trung và hét lên: “Hãy đội mũ bảo hộ và tự bảo vệ tốt chính mình!”

Bầu trời buổi tối vốn hùng vĩ nhưng bây giờ lại tràn ngập mây đen. Những đàn kền kền không hiểu sao kéo đến, bắt đầu điên cuồng lao xuống mặt đất, tìm kiếm mục tiêu mà chúng có thể xé rách.

Sở Thiên Lê đã sớm nhận ra đó là một con chim lớn hung dữ, nhưng khi nhìn thấy đàn kền kền, cô vẫn rất ngạc nhiên, đặc biệt là vì chúng có mỏ hình móc câu màu đen và móng vuốt sắc nhọn, số lượng cũng nhiều hơn so với tưởng tượng, nhìn qua có chút khiếp người!

“Có rất nhiều! Tôi chỉ nhìn thấy một hoặc hai con trên thảo nguyên!” Đội trưởng đội thi công cả kinh nói. Những con kền kền mà anh ta từng thấy trước đây đều đói khổ và lạnh, còn cần được cục lâm nghiệp giải cứu. Thật hiếm khi thấy một sự uy mãnh như thế.

Đám kền kền cực kỳ giảo hoạt, chúng nhìn ra Sở Thiên Lê yếu ớt còn ở một mình, đơn giản là liên tục bổ nhào xuống xung quanh cô, muốn phát động công kích với cô.

Đây là chiến thuật của động vật hoang dã, chúng chủ yếu tấn công những mục tiêu yếu nhất trong đội, giống như quấy rối những con cừu đơn độc khi vây bắt gia súc và cừu.

Sở Thiên Lê cảm thấy có gì đó không đúng, vội vàng ôm chặt chiếc mũ vàng nhỏ lại, hoảng sợ bỏ chạy: “Không phải chỉ tố cáo chúng mày phá hư công trình công cộng thôi sao?”

Sao lại hướng về phía cô? Rõ ràng hiện trường có rất nhiều người mà?

Không ngờ lũ chim này còn biết trả thù!

“Tinh Tinh, Tinh Tinh!” Sở Thiên Lê tay trói gà không chặt, cô đột nhiên có loại ảo giác mình đang bị một con gà trong thôn đuổi đi, theo bản năng cầu cứu đồng bọn.

Đàm Mộ Tinh tìm một bộ quần áo lao động và đội lên đầu Sở Thiên Lê để khiến lũ kền kền lẫn lộn tầm mắt không tìm thấy mục tiêu. Cậu thản nhiên nắm lấy chiếc mũ bảo hộ của mình, chặn những móng vuốt sắc nhọn đang lao tới và trực tiếp đẩy con chim lớn đang quay tròn trên không trung!

Đàn kền kền đã mất đi con mồi yếu nhất, chúng lượn một vòng giữa không trung và không đáp xuống khiêu chiến Đàm Mộ Tinh, chúng dường như có chút cố kỵ.

Du Ngật: “Vậy phải làm sao bây giờ? Có súng không?”

Đội trưởng đội thi công: “Đánh không được, đánh không được, đây là động vật bảo hộ quốc gia cấp hai!”

Du Ngật: “Mẹ kiếp, giống như đi Tây Thiên lấy kinh nghiệm vậy, bọn họ đều là người có bối cảnh.”

May mắn thay, đội thi công đã chuẩn bị sẵn sàng, các thành viên trong nhóm lấy ra thuốc đuổi chim và đập điên cuồng vào các vật kim loại, hy vọng có thể xua đuổi đàn chim kiêu ngạo.

Tuy nhiên, đám kền kền ỷ vào số lượng lớn của chúng, chúng nó không để đoàn người vào mắt, tuy không vồ Đàm Mộ Tinh nữa nhưng chúng lại để mắt đến Du Ngật ở phía bên kia!

Du Ngật cả kinh nói: “Có ý gì? Không dám lên một chọi một sao, chỉ chăm chăm bắt hết xạ thủ và pháp sư thôi sao?”

Đàn kền kền chính thức chứng thực Sở Thiên Lê là kẻ yếu nhất, tiếp theo chính là Du Ngật, kẻ chuyên bắt nạt các pháp sư.

Tuy nhiên, tế bào vận động của Du Ngật mạnh hơn Sở Thiên Lê, anh ấy né tránh các cuộc tấn công của kền kền một cách nhanh nhẹn, tuy không mạnh bằng công nhân thi công nhưng anh ấy cực kỳ linh hoạt, có thể ẩn nấp và có đầy đủ điểm né tránh.

Những con kền kền nán lại ở đó và quả thực không kiêng nể gì.

Đội thi công đã bấm còi để xua đuổi đàn chim nhưng hiệu quả vẫn không lớn. Đội trưởng đội thi công cau mày nói: “Trở về tìm xem có pháo hay không, tôi muốn loại có âm thanh to, nhưng ít lực sát thương!”
id="id_Toc169869253" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận