Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 334

Chương 334Chương 334

“Anh, tìm được người rồi, nhưng không phải ở phía bắc con đập.” Thi Trác Cừ vừa nghe điện thoại vừa quay người lại báo tin. Anh ta nghe rõ chi tiết cuộc gọi, truyền đạt lại: “Cảnh sát nói rằng sau khi kiểm tra camera của tiểu khu, quả thật đã tìm được người, thông qua một phụ nữ thất nghiệp tìm được vị trí của Khánh Khánh!”

Phương Tù lạnh cả lưng, cuống quýt nói: “Người phụ nữ thất nghiệp nào, camera tiểu khu nào?”

Thi Tiếu Hồng bối rối: “Anh, anh liên lạc với cảnh sát lúc nào đấy?” “Đương nhiên là lúc vừa rồi.” Thi Đồ Nghị tức giận nói: “Anh cũng muốn hỏi hai người, sinh hoạt hằng ngày của Khánh Khánh đều do hai người quản lý, theo lý mà nói, thằng bé chỉ có thể tiếp xúc với bảo mẫu, người phụ nữ này ở đâu ra?”

“Anh không tin những người thất nghiệp có thể tùy ý ra vào tiểu khu!” Mai Như Cảnh nói Khánh Khánh bỏ nhà đi liên quan đến một người phụ nữ lớn tuổi, nhưng Thi Đồ Nghị rà soát lại các bảo mẫu cũng không tìm được người đủ điều kiện.

Thi Đồ Nghị ở trong phòng gọi cảnh sát, điều tra tất cả camera giám sát trong tiểu khu, phát hiện Khánh Khánh thường xuyên tiếp xúc với một phụ nữ lạ. Người phụ nữ này lớn tuổi, nhặt rác ở các khu xung quanh, không biết tại sao lại làm quen được với cậu bé.

Một tuần trước khi Khánh Khánh biến mất, hai bên đã từng liên lạc với nhau nhưng Thi Đồ Nghị không hiểu tại sao người này lại biết được thân thế của cậu bé, và tại sao lại xúi giục đứa bé bỏ nhà ra đi.

Ông ta nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên phát hiện ra Phương Tù có điều gì đó kỳ lạ, đến lúc này ông ta mới nhớ ra cách đây không lâu mình đã chuyển một phần tài sản sang tên thằng bé!

Thi Tiếu Hồng biết lý do tại sao anh cả lại chuyển nhượng tài sản, nhưng không thể ngăn được Phương Tù có suy nghĩ khác. Nếu Khánh Khánh bất ngờ biến mất, số tài sản này đương nhiên sẽ đổi chủ. Cho dù Thi Tiếu Hồng và Phương Tù ly hôn, cả hai bên cũng vẫn phải phân chia tài sản.

Sở dĩ Thi Đồ Nghị chuyển nó cho em gái thay vì em trai là vì Thi Tiếu Hồng có Khánh Khánh bên người, còn Thi Trác Cừ thì không.

Rất ít người biết Khánh Khánh được viết dưới tên Thi Tiếu Hồng và Phương Tù, số người biết về tài sản này lại càng ít hơn, phạm vi càng bị thu hẹp, sự thật càng lộ ra ngoài.

Vì tiền, Phương Tù không biết từ đâu tìm được một người phụ nữ xa lạ, khiến cô ta lừa Khánh Khánh ra ngoài, thậm chí còn lên kế hoạch để thoát khỏi sự theo dõi của cảnh sát, cuối cùng chỉ sợ sẽ tạo ra một vụ tai nạn để kết thúc mọi chuyện.

“Trác Cừ, đưa các các đại sư tới phòng bên cạnh đi.” Thi Đồ Nghị không muốn bất cứ ai nghe thấy gièm pha của nhà mình nữa, ông ta phất phất tay áo, lập tức có người chặn đường đi của Thi Tiếu Hồng và Phương Tù, chuẩn bị xử lý kẻ phản bội.

Thạch Trác Cừ: “Mọi người, mời đi lối này.”

Ba người theo Thi Trác Cừ ra khỏi phòng khách, Thi Trác Cừ đi lấy hợp đồng thanh toán, còn bọn họ thì đợi ở hành lang.

Mai Như Cảnh cười lạnh: “Bản thân ông ta lúc đầu cũng giở trò, em rể ông ta cũng giở trò lại, đúng thật là không phải người một nhà không vào một cửa mà.” Ban đầu Mai Như Cảnh không biết gì, tính cả hai quẻ mà không tìm được người. Cô ấy biết đâu được quan hệ lợi ích của nhà họ Thi chứ, không ngờ là bọn họ đều có mưu đồ riêng.

Đàm Mộ Tinh kết luận: “Đơn giản là chiến lợi phẩm phân bổ không đồng đều trong băng nhóm tội phạm thôi, người vô tội nhất chính là đứa bé.” Sở Thiên Lê bình tĩnh nói: “Người chết đuối chính là người biết bơi, người càng thông minh thì càng có khả năng chết trong chính công việc mình sở trường.” “Ông ta muốn tìm thằng bé về, muốn cuộc sống vẫn như xưa á hả, ông ta tưởng người vợ bây giờ ăn chay sao?”

Trong lòng Phương Tù có ý đồ xấu, đạo đức của Thi Đồ Nghị cũng có ra gì đâu.
id="id_Toc169869241" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận