Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 326

Chương 326Chương 326

Ba người họ vừa đặt được sự thống nhất chung, Đàm Mộ Tinh và Sở Thiên Lê được Mai Như Cảnh thuê làm bạn và thù lao là trong khoảng thời gian này Sở Thiên Lê được mượn chuông Tam Thanh. Mai Như Cảnh để hai người họ mang chuông về nghiên cứu, khi nào họ mày mò xong thì trả lại cho Mai Như Cảnh. Bên trong một khách sạn cao cấp, chiếc xe thể thao màu đỏ của Mai Như Cảnh đỗ dưới hầm để xe, sau đó cô ấy dẫn hai người họ vào trong thang máy rồi đi đến quầy lễ tân ở tầng bốn.

Sở Thiên Lê tò mò hỏi: “Hóa ra lại gặp mặt ở khách sạn à?”

“Khách sạn này thuộc quyền sở hữu của chủ thuê của chị.”

“Chúng em đi cùng chị được không?”

“Chắc là được, chị cũng không biết tác dụng của việc đưa bạn bè đến.” Ba người họ đi đến quầy lễ tân trên tầng bốn, quả nhiên họ phát hiện toàn bộ tầng bốn đã bị chặn lại không cho bất kỳ người ngoài nào tùy ý ra vào. Mai Như Cảnh quen thuộc đường lối dẫn họ vào bên trong. Hình như nhân viên khách sạn nhận ra cô ấy, anh ta do dự liếc nhìn Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh đi theo sau Mai Như Cảnh, anh ta bối rối rất lâu nhưng không lên tiếng ngăn cản. Bên trong phòng có một chiếc bàn hội nghị dài, xung quanh bàn còn có mấy người đang ngồi, hình như họ đều là họ hàng của chủ thuê.

Ba người họ vừa bước vào phòng thì đã có người bước ra đón họ. “Mai đại sư, cuối cùng cô cũng quay lại rồi!”

Một người đàn ông trung niên gấp gáp chạy đến nói.

“Hôm qua cô trách mắng tôi không sai, là bên phía chúng tôi làm không đúng. Tối qua chúng tôi đã tính toán rồi, bằng không thì phiền cô phải đi một chuyến, bây giờ còn chưa rõ tung tích của Khánh Khánh mà cảnh sát thì...” Bất chợt người đàn ông trung niên nhìn thấy hai người đứng sau lưng Mai Như Cảnh, ông ta sững sờ trong thoáng chốc rồi kinh sợ nói.

“Hai vị đây là?”

Mai Như Cảnh nói: “Bạn của tôi.”

Bạn mới được công bố hôm nay.

Những người gần đó nghe thấy như vậy thì đồng loạt quan sát hai học sinh đó, vẻ mặt của ai cũng lộ ra sự phức tạp.

“Mai đại sư, cô đưa người ngoài đến đây không hay đâu, ban đầu chúng ta đã giao kết hợp đồng...”

Mai Như Cảnh vững tin: “Không có thỏa thuận bảo mật.”

Mọi người không nói nên lời.

Chủ thuê chính là người đàn ông trung niên, ông ta tên là Thi Đồ Nghị, ông ta liếc nhìn hai người đứng trước mặt. Sở Thiên Lê vẫn ngây thơ lắc chuông còn Đàm Mộ Tinh vẫn đứng im lặng từ nãy đến giờ, ai cũng có thể nhìn ra toàn thân họ toát lên khí chất học sinh hoàn toàn không dính dáng gì đến phong cách của Mai Như Cảnh.

“Mai đại sư, cô đưa hai đứa trẻ này theo...”

Thi Đồ Nghị cau mày nói.

“Không, tại sao cô lại đưa hai người này đến đây?”

Mai Như Cảnh không thể nói rằng lá số tử vi của cô ấy xui xẻo nên buộc phải đưa hai người này theo, hơn nữa cô ấy còn đặc biệt thuê họ vào nửa tiếng trước, cô ấy mở miệng nói trước: “Tổng giám đốc Thi, là như thế này, tôi đã cân nhắc rồi và thấy không thể bay ra nước ngoài được, trong hợp đồng chúng ta cũng thỏa thuận chỉ bói tối đa ba quẻ...”

“Ơ, tại sao không thể bay ra nước ngoài được? Ngay từ đầu Mai đại sư không hề nói như vậy!”

Ngay lập tức những người khác tỏ thái độ bất mãn.

“Chúng tôi đều trả tiền mà, hơn nữa chuyện này còn liên quan đến an nguy của đứa trẻ.”

“Đúng vậy, đây là chuyện hành thiện tích đức, đại sư không thể thấy chết mà không cứu!”

Từ trước đến nay tính khí của Mai Như Cảnh luôn thất thường, thứ cô ấy không thích nghe nhất chính là mấy câu này nên cô ấy đã nổi cơn tam bành. “Tôi thấy chết không cứu à? Đó là do lũ ngu xuẩn các người liều mạng, cho dù tôi có vạch rõ hướng đi cho các người thì các người cũng không tìm được người.”

Tối qua tất cả mọi người mới căng thẳng thì hình như bây giờ sắp làm ầm ĩ nữa, bầu không khí căng thẳng đến mức chỉ cần chạm vào là bùng nổ. Thi Đồ Nghị thuyết phục.

“Nói ít hai câu đi, mọi người đều nói ít hai câu đi...”
id="id_Toc169869233" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận