Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 454

Chương 454Chương 454

A rất quan tâm: “Nội dung cảnh báo có nghĩa trong chúng ta sẽ có người chết phải không?”

Kiều: “Tôi có thần hộ mệnh, tôi không sợ bất kỳ tà ma gì cả.” Sở Thiên Lê: “Tôi tin vào chủ nghĩa Mác, không sợ bất cứ tà ma nào.” Lạc Nhã: “?”

Lilith liếc mắt nhìn Lạc Nhã một cách đánh giá, cô ta hơi nheo mắt lại, nghịch nghịch quả cầu thủy tinh trong tay, cười nửa miệng nói: “Nếu không biết thuyết trình thì có thể đừng thuyết trình nữa, tôi nghĩ các vị trên bàn đều không phải là người ngoài nghề, sẽ không ở bên ngoài giả thần giả quỷ.”

Sắc mặt của Lạc Nhã hơi thay đổi.

Hoàng Giác không thể tự do giao tiếp với người nước ngoài, tức giận nói: “Được rồi, người nước ngoài này chính là kẻ nói dối, có quỷ mới biết vết máu này có phải là do cô ta tự gây ra hay không, chúng ta đều là những người có trình độ, đừng nói không đâu nữa, nhanh vào vấn đề chính đi, trong tháng máy không chỉ có một vụ hung án, đến những điều cô ta nói sẽ còn tiếp tục có người chết toàn là những lời nói giả dối, tôi đề nghị cứ trực tiếp mang cô ta ra ngoài, tùy tiện tạo khẩu nghiệp cũng không hề sợ xui xẻo!”

Mai Như Cảnh nhàn nhạt nói: “Tôi đồng ý.”

Tu Tại Uyên vẫn im lặng không lên tiếng, Liễu Quân mở miệng dò hỏi: “Còn có thể ném người ra ngoài à?”

Lạc Nhã không ngờ rằng Hoàng Giác lại đề nghị đuổi cô ta, cô ta thái độ cứng rắn, thấp giọng nói: “Dù anh có tin hay không thì đây là năng lực của tôi, sự thật rất đáng tin.”

A thích thú đứng một bên xem kịch, quan sát biểu cảm của người khác. Sở Thiên Lê ngoan ngoãn giơ tay: “Tôi có một vấn đề, cô nói có thể giao tiếp với linh hồn người đã khuất, chẳng lẽ sau khi bà ấy chết mới biết trong nhà bị nguyền rủa sao? Chẳng lẽ sau khi chết trở thành linh hồn thì trình độ nhận thức có thể tăng lên rất nhiều sao?”

Lạc Nhã ngẩn ra, cãi lại: “Linh thể tiến vào thế giới cao hơn, chắc chắn có khác biệt với thế giới mà chúng ta tiếp xúc...”

Sở Thiên Lê rút tay lại: “Ý như vậy là nói phương hướng tiến hóa của loài người là chết à, chỉ cần mọi người đều chết sẽ đến được thế giới cao hơn, khái niệm này cũng quá kỳ quái rồi.”

A mỉm cười nói: “Cô ta là một người sáng tác truyện xuất sắc, chỉ dựa vào những tình tiết phong phú để đến được đây, nhưng lại thiếu kiến thức huyền học, chẳng trách trình bày đầy lỗ hổng.”

Lilith: “Tôi ủng hộ đề nghị của số 2, số 1 chưa đủ thực lực để ngồi đây.” Đàm Mộ Tinh chột dạ cúi đầu: “Thật ra tôi cũng...” Không nên ngồi ở đây. Thi Trác Cừ hỏi ý kiến của những nhân viên còn lại: “Vậy các vị cho rằng nhận xét của số 1 là sai sự thật?”

Kiều gật đầu: “Các người có thể bắt đầu một cuộc bỏ phiếu bên ngoài, tôi nghĩ bên ngoài cũng không ít người không tin cô ta.”

Lạc Nhã thậm chí còn chưa nhìn thấy vụ giết người thứ hai, nhưng cô ta đã quá chú trọng đến sự cố thang máy, bịa ra một câu chuyện ly kỳ với những thăng trầm, sử dụng những chi tiết này để trà trộn vào vòng thuyết trình thứ hai. Mọi người trong phòng nhất trí để Lạc Nhã ra khỏi phòng, Thi Trác Cừ và những người khác chỉ có thể lịch sự yêu cầu cô ta rời đi.

Lạc Nhã không ngờ sẽ bị mọi người phản bác, đối mặt với đám người lạnh nhạt, cô ta điên cuồng nói: “Các người giải thích thế nào về vết máu gần thang máy, đó là tín hiệu do ác ma để lại, các người dùng cách bài trừ những người bất đồng ý kiến để chèn ép tôi, như vậy sẽ chỉ rơi vào một lời nguyền sâu hơn, tạo ra những điều tồi tệ hơn—”

“Một trong số các người chắc chắn sẽ phải bỏ mạng!” Lạc Nhã gằn giọng nói, cô ta vẫn tràn đầy chính nghĩa, không chịu từ bỏ màn trình diễn của mình.

Sở Thiên Lê nghe vậy, ánh mắt hơi lóe lên, nhỏ giọng nói: “Con người đều sẽ chết.”

Mọi người ngẩn ra.

Bạn cần đăng nhập để bình luận