Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 506

Chương 506Chương 506

Q nhìn xuống chiếc trâm cài gia huy của nhà Mondson: “Con người luôn muốn ngày càng tốt hơn, trước kia tôi đã từng nghĩ như vậy, nhưng đến tuổi này tôi dần hiểu rằng chấp nhận thực tế cũng là một trải nghiệm quan trọng. Chấp nhận rằng tương lai sẽ không tốt như hiện tại, chấp nhận rằng đạt đến đỉnh cao tất yếu sẽ dẫn đến suy thoái, điều duy nhất có thể làm là trì hoãn sự suy thoái.”

“Tiếp theo cậu sẽ dẫn đầu công việc vào di tích, tôi sẽ để Lin chịu trách nhiệm hợp tác ngoại vi.”

Albert: “Được.”

Bên trong đại sứ quán Trung Quốc ở nước ngoài, đám người Sở Thiên Lê cũng trải qua một hành trình dài đến nước H ở vĩ độ cao.

Ngoài cửa sổ, con đường vắng lặng phủ đầy tuyết nhẹ, thỉnh thoảng có hai ba nhóm người chậm rãi đi qua. Những tòa nhà nhỏ kiểu Bắc Âu đứng ở hai bên nhưng không thấy tòa nhà cao tầng nào, công trình bắt mắt nhất chính là tháp đồng hồ

Nước H không nguy hiểm như mọi người nghĩ khi đến đây, thay vào đó là sự yên tĩnh, thoải mái, trong lành và thậm chí còn lộ ra vẻ cô đơn.

Sở Thiên Lê gục ở cửa sổ nhìn chung quanh, cô tò mò nhìn hai bên một lúc: “Đây là lần đầu tiên tớ đến một đất nước như thế này, hoàn toàn khác với những gì tớ tưởng tượng.”

“Bởi vì diện tích ngay từ đầu đã không lớn.” Đàm Đàm Mộ Tinh nói: “H nước chỉ có vài chục vạn nhân khẩu, quân đội không đến một ngàn, thậm chí ở đế đô cũng không có nhiều người như vậy.”

Nước H có thể không lớn bằng một tỉnh, nhưng nền kinh tế quốc dân được Mondson kiểm soát chặt chẽ, người dân ở đây từ lâu đã sống trong tình trạng dục vọng thấp, khu vực trung tâm thành phố hơi hoang tàn, những nơi xa xôi lại càng không có người ở.

Tuy nhiên, cảnh sắc thiên nhiên của nước H vô cùng tráng lệ, tập hợp các địa hình và cảnh quan đa dạng khó có thể thấy ở những nơi khác.

Mai Như Cảnh mở điện thoại: “Nghe nói nếu may mắn có thể nhìn thấy cực quang.”

Không lâu sau, một nhóm người đã chuẩn bị sẵn sàng ở lối vào đại sứ quán ở nước ngoài, Tu Tại Uyên, Hoàng Giác và những người khác cũng bước ra khỏi phòng.

Phan Nghĩa Thành đã đợi ở đây đã lâu, bên cạnh có một người đàn ông, cũng là một gương mặt quen thuộc, nhưng hôm nay lại không mặc áo bào.

Liễu Quân khoác lên mình bộ trang phục thám hiểm dã ngoại, lúc này trông đầy năng lượng, không còn đứng giữa những người Càn Môn nữa.

Phan Nghĩa Thành: “Cảm ơn các bạn đã vượt hàng ngàn dặm để đến đây và sẵn sàng chiến đấu vì cùng một lý tưởng. Tôi tên là Phan Nghĩa Thành, tôi sẽ chịu trách nhiệm về công việc và cuộc sống của mọi người trong thời gian họ ở nước H, vị này là Liễu Quân, cậu ấy và các đồng chí cảnh sát vũ trang của đại sứ quán sẽ chịu trách nhiệm về sự an toàn của đoàn.”

Hoàng Giác kinh ngạc nhìn Liễu Quân: “Thì ra tên nhóc này là cảnh sát sao!?”

Liễu Quân vẫn lặng lẽ tham gia tuyển chọn, ai có thể ngờ rằng bây giờ cởi bỏ đạo bào thì anh ấy vẫn còn một thân phận khác. Khi đối mặt với xuất mã tiên trường thi, anh ấy đã hoàn toàn hòa nhập với các đạo sĩ.

Liễu Quân: “Xin lỗi, vị trí trong ngành không giống.”

Sở Thiên Lê: “Hóa ra anh là cảnh sát, bảo sao có thể hòa thuận với xuất mã tiên, suy cho cùng dù sao cùng là đồng loại biết giao tiếp với nhau.”

Hoàng Giác: “?”

Phan Nghĩa Thành phân phát thiết bị liên lạc và các loại thiết bị khác nhau cho mọi người, sau khi nhấn mạnh các biện pháp phòng ngừa cần thực hiện bên ngoài, ông ấy dẫn đầu một nhóm người lên đường đến gặp Tập đoàn Mondson.

Điều bất ngờ là người dẫn đầu hôm nay không phải Lin và Thi Trác Cừ mà là A và Kiều.

Tất nhiên, đám người Kiều sẽ không ở lại đại sứ quán Trung Quốc ở nước ngoài, họ đi xe của Mondson và từ các đại sứ quán khác đến.

Sở Thiên Lê nhìn chiếc ghim cài rắn táo trên ngực A, lẩm bẩm: “Ông cũng không giả vờ, định ngả bài của mình à?”

A đeo một chiếc ghim cài hình gấu trúc ở thành phố G, nhưng ở nước H đó là huy hiệu của Mondson.
id="id_Toc169869413" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận