Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 390

Chương 390Chương 390

“20 triệu! 20 triệu!” Nữ đấu giá viên quay đầu nhìn màn hình nhỏ đối diện, cô ấy không có chờ đợi quá lâu, lại kích động nói: “30 triệu!”

Phòng VIP 2 dường như đang cạnh tranh với mọi người, không ngừng nâng giá số hiệu 1134, ngay lập tức tăng vọt lên 10 triệu!

Kim Hiểu Nguyên mắng: “Lão Lý, rốt cuộc ông có hiểu hay không vậy? Tôi không chịu nổi dáng vẻ hẹp hòi của ông như vậy đây, đến lúc đó không đấu giá được phải làm sao bây giờ?”

Lý Lập Kha bất an sờ sờ đầu, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ: “Theo giá thị trường, thật sự nó không đáng giá...”

Sở Thiên Lê nghe thấy giá tăng vọt, cô cũng sinh lòng muốn từ bỏ, thấp giọng nói: “Nếu không thì thôi đi, số tiền này mua vàng còn thơm hơn, cháu luôn cảm thấy mua tảng đá thô là quá lãng phí.”

Cô quả thực có hứng thú với pha lê đỏ, nhưng cô còn không xác định được công dụng của đá thô số 1134 là gì. Ngoài ra, Lý Lập Kha khẳng định giá quá cao nên cô không muốn coi tiền như cỏ rác.

Đàm Mộ Tinh sửng sốt: “Cậu thật sự không muốn nó sao?”

Sở Thiên Lê nghi hoặc: “Nhưng tớ không thích loại cảm giác phải làm rau hẹ này, người đối diện chúng ta không phải là một kẻ lừa đảo chứ?”

Kim Hiểu Nguyên nghe vậy lập tức cầm lấy phím ấn đấu giá, quả quyết nói: “Ồ, đây chỉ là một số tiền nhỏ thôi, số tiền này sẽ được tính cho chú, coi như quà gặp mặt để chú tặng cho bạn gái của Mộ Tinh!”

“Không phải chỉ là để lấy lòng tiểu mỹ nhân thôi sao?” Kim Hiểu Nguyên khá hào phóng, “Thật hiếm khi các cháu mới qua đây chơi một chuyến, lo lắng có đáng hay không làm gì chứ!”

Kim Hiểu Nguyên trực tiếp nhập giá cao.

“50 triệu! Số 1134 hiện tại là 50 triệu!” Ánh mắt nữ đấu giá viên lóe lên vẻ kinh hãi, ngay cả thanh âm cũng dao động. Quả thực cô ấy đã bán được nhiều món đồ giá cao nhưng chưa bao giờ cô ấy thấy một món hàng nào giá cao hơn giá thị trường nhiều như vậy.

Mọi người có mặt ở đây nhất thời xôn xao, cũng không hiểu được sự quý giá của con số 1134.

“Đây là tảng đá gì vậy? Hôm qua tôi nhìn nhầm sao?”

“Cái gì? Nghe nói người ngồi trên đó chính là lão Kim...”

“Này, sao ông ta lại tới phòng đấu giá làm loạn chứ? Đây là cách chơi mới để khoe khoang sự giàu có của ông ta à?”

Kim Hiểu Nguyên luôn có khí thế của một nhà giàu mới nổi, ông ấy đã kiêu ngạo và độc đoán ở thành phố G quá lâu, thường xuyên làm ra chuyện không thể tưởng tượng nổi, thậm chí còn được những người xung quanh coi là điều đương nhiên. Không phải người khác không đủ tiền mà là bọn họ sẽ không mua những viên đá không dùng cho mục đích rõ ràng và phô trương nguồn tài chính của mình một cách quá đáng như vậy.

Điều này sẽ làm cho người ta cảm thấy có chút tục.

Nhưng Kim Hiểu Nguyên lại hưởng thụ cảm giác bị dung tục bao vây.

Kim Hiểu Nguyên phát hiện lần này đối phương không lập tức theo giá, dương dương đắc ý nói: “Mua hàng hiệu lớn, chất lượng kém phải trả tiền thì sao? Cái tôi mua là thương hiệu, cái tôi mua là giá trị. Ai thật sự coi trọng việc này sẽ thế nọ chứ?”

Sở Thiên Lê đột nhiên ý thức được: “Cháu học được rồi, cháu học được rồi, thì ra là những kẻ bắt nạt... Không, thì ra là người có tiền thì đều nghĩ như vậy.”

Trong phòng, Thi Trác Cừ nhìn thấy sự ra giá quá đáng như vậy, sắc mặt anh ta như băng sương, trong lòng bực bội, lạnh lùng nói: “Ông ta hợp lực với Rorya cố ý tăng giá sao?”

Bây giờ anh ta nghi ngờ rằng Rorya đã phát hiện ra điều này và đang tìm kiếm một miếng mồi để đấu giá với họ. Giá giao dịch của vật phẩm đấu giá càng cao thì thu nhập của phòng đấu giá càng cao nên đôi khi người tổ chức đấu giá cố tình ra giá cao.

“Không phải vậy, nếu đối diện là Kim Hiểu Nguyên, có thể ông ta sẽ cho rằng chúng ta đang khiêu khích ông ta.”

“Ý anh là gì?” Thi Trác Cừ nhíu mày, “Ông ta cho rằng chúng ta ra giá thầu cao là đang tát một cái vào mặt ông ta?”

“... Có thể hiểu như vậy.”

“...”
id="id_Toc169869297" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận