Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 432

Chương 432Chương 432

Hoàng Giác ấm áp nói: “Mai Mai, không nghĩ tới cô cũng tới, cô thi sơ tuyển ở phòng nào? Không nhìn thấy cô nha!”

“Xin đừng xưng hô với tôi như vậy.” Mai Như Cảnh có chút xa cách: “Cảm giác rất khó xử.”

Mai Như Cảnh từng đến vùng Đông Bắc nhận việc, lúc đó cô ấy tình cờ gặp được Hoàng Giác, bạn bè cũng không nhiều nên cô ấy cũng dần dần thân thiết với anh ta.

“Nếu cô cũng ở đây, vậy thì chờ đến thành phố G chúng ta cùng nhau hành động đi!” Hoàng Giác nói, “Không phải cô lúc nào cũng lười giao thiệp với mọi người à, nhưng sau những gì cô vừa nghe được, cô nên hiểu rằng chuyện này không thể giải quyết một mình.”

Hoàng Giác vừa mới nghe nói đến kế hoạch Kỷ nguyên mới, anh ta có dự cảm sẽ gặp phải đội nước ngoài, một mình đơn độc chiến đấu có lẽ không có khả năng, trước tiên nhất định phải dẫn đầu tập hợp một nhóm.

Mai Như Cảnh từ chối: “Tôi đã có đội rồi.”

Hoàng Giác nghe thấy điều này thì sửng sốt, vừa rồi anh ta chỉ lo trò chuyện với Mai Như Cảnh, lúc này mới để ý đến hai người bên cạnh đối phương, nhận ra Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh.

Mai Như Cảnh chủ động giới thiệu: “Đây là đồng đội của tôi.” Hoàng Giác lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nghi hoặc hỏi: “... Bọn họ không phải giám khảo sao?”

Hoàng Giác nhớ rõ rằng Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh là giám khảo của phòng thi số 3. Tại sao họ lại đột nhiên trở thành đồng đội của Mai Như Cảnh!? Mai Như Cảnh: “?”

Sở Thiên Lê xứng đáng là cao thủ biểu diễn, cô tùy ý thuận miệng tìm một lý do, bình tĩnh nói: “Chúng tôi tới đây để hỗ trợ giám sát vòng sơ khảo, sau này chúng tôi sẽ có phận giống như mọi người, vừa rồi trên sân khấu đã nói rồi.” Đàm Mộ Tinh im lặng cúi đầu, bội phục với kỹ năng diễn xuất của kẻ lừa đảo này.

“Thì ra là vậy.” Hoàng Giác đột nhiên tỉnh ngộ, “Các người cũng không có nhiều người, có thể gia nhập cùng chúng tôi!”

Dường như danh tiếng của Hoàng Giác trong giới khá tốt, anh ta đã thành lập một đội và muốn đưa ba người họ vào. Mai Như Cảnh căn bản cũng đã có chút danh tiếng, Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh là giám khảo, kỹ năng của họ rõ ràng không tệ, họ là ba vị đại tướng.

Mai Như Cảnh cau mày: “... Không cần.”

Hoàng Giác: “Này, Mai Mai không cần quá khách sáo như vậy...” “Xuất trận có thể nhập ma chỉ trong một cái chớp mắt, họ từ chối lời mời của anh thực sự là một bước đi khôn ngoan.”

Một nhóm đạo sĩ tụ tập lại, Tu Tại Uyên với thanh kiếm đứng sau lưng, đạo sĩ đứng phía trước nói: “Tôi tên là Liễu Quân, nếu ba vị sẵn lòng, có thể đi cùng Càn Môn.”

Mai Như Cảnh: “Xin lỗi, tôi thực sự cũng không muốn có giao thiệp với đạo sĩ.”

Hoàng Giác tức giận nói: “Miệng sạch sẽ chút đi, cậu đang nói ai nhập ma?” Liễu Quân không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo: “Hoàng tiên sinh, ở thời đại mạt pháp, nếu như nhầm lẫn tà linh thành tiên gia, e rằng sẽ không có kết cục tốt.”

Đúng như dự đoán, các vị xuất mã tiên và các đạo sĩ không thể hòa giải được, chỉ dăm ba câu liền cãi nhau.

Sở Thiên Lê nhìn thấy bầu không khí ở hiện trường, một tay cô ôm Đàm Mộ Tinh, một tay giữ chặt Mai Như Cảnh, quả quyết lựa chọn rút lui: “Để bọn họ ồn ào, trốn đi!”

Ba người lợi dụng sự đối đầu giữa Hoàng Giác, Liễu Quân và những người khác mà lao ra khỏi hội trường, cuối cùng đã lấy lại được sự yên tĩnh. Mai Như Cảnh khó chịu nói: “Đây là lý do chị không thích nói chuyện quá nhiều với những người trong giới, những người này tụ tập khắp nơi, nếu không để ý đến họ sẽ bị quấn chặt lấy, một hai phải kéo em gia nhập đội cho được.” Sở Thiên Lê trấn an: “Đều như vậy, đây không phải là Mạt pháp mà họ nói sao?”

Đàm Mộ Tinh nghe cái tên quen thuộc liền tò mò hỏi: “Thời Mạt pháp rốt cuộc là thế nào?
id="id_Toc169869339" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận