Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 273

Chương 273Chương 273

“Vừa rồi cũng có một cô gái học về Mai Hoa cũng vậy, cô ấy ngồi xuống chưa tới nửa phút đã đi rồi, quyết định sẽ không chậm trễ thời gian, chắc hẳn cũng là người ngoại ứng rất lợi hại.”

Ngoại ứng chính là một loại gợi ý khi lập quẻ, có thể nói là một loại “điềm”, ví dụ như lúc ấy gió nổi lên, lá cây rơi xuống, hoặc là nghe thấy tiếng cười vui vẻ, tiếng gà gáy..., tất cả đều có thể làm ngoại ứng, tương tự như quẻ ngoại.

Sở Thiên Lê nghe vậy, cô liền phát hiện ông lão đang giấu tài, bội phục nói: “Ông thật biết nói chuyện...”

EQ thấp: Cháu có tướng chết sớm.

EQ cao: Nhìn tướng mạo là biết cháu tính toán vô cùng chuẩn.

Ông lão cười nói: “Cháu cũng bận sao? Nếu cháu bận, chúng ta sẽ không tiếp tục quá trình này nữa, dù sao cháu cũng biết kết quả rồi.”

“Cháu không bận...” Sở Thiên Lê mím môi, cô do dự một lát, to gan lớn mật nói, “Nhưng cháu có thể hỏi ông mấy vấn đề không?”

“Có thể, chuyện gì vậy? Cháu hỏi đi.”

“Có phải yêu cầu của mọi người quá hà khắc rồi không, chỉ ưu tiên người có kinh nghiệm làm các hạng mục công trình xây dựng cơ sở hạ tầng dân dụng, với cả bài thi viết còn kiểm tra loại kiến thức kia...” Sở Thiên Lê lầm bầm, “Mặc dù nói là ưu tiên, cũng không phải điều kiện bắt buộc, nhưng thật sự sẽ có người làm về những thứ này mà còn có thể phù hợp điều kiện sao?”

Sở Thiên Lê không nghĩ ra ai có thể làm được, khó trách Đàm Mộ Tinh xem xong cũng đều phải cảm thán.

Dường như ông lão không hiểu câu hỏi của cô, ông ấy kinh ngạc đáp: “Đương nhiên có thể, người như vậy chính là ta.”

Sở Thiên Lê: “?”

Ông lão trấn định tự nhiên mà nói: “Ông không có tín ngưỡng tôn giáo nào, không tham gia hoạt động tôn giáo, không phải người làm nghề nghiệp liên quan đến tôn giáo, đến đây làm cố vấn là giúp người khác, nghề nghiệp chính là giáo sư đại học hệ triết học...”

“Nghiên cứu những thứ này cũng không sai, đây là sách mà ta biên tập, có thể tặng cho cháu một quyển.” Ông lão mở ngăn kéo ra, ông ấy tiện tay lấy ra một quyển sách mới, đưa cho Sở Thiên Lê đứng cách đó không xa.

Sở Thiên Lê dùng hai tay nhận lấy rồi nói cảm ơn, cô tập trung nhìn, tên sách là Chu Dịch Tân Giải, tác giả là Phan Nghĩa Thành.

Phan Nghĩa Thành cười nói: “Lúc còn trẻ ta từng làm công trình xây dựng cơ sở hạ tầng dân dụng, nhưng bây giờ là làm nghề dạy học nuôi dưỡng người, lúc trước sư phụ cháu thích gọi ta là Dã Đường cư sĩ, nhưng bây giờ mọi người đều gọi là giáo sư Phan, nội dung giảng bài của ta là tinh thần triết học trong Chu Dịch.”

Sở Thiên Lê: “???” Còn có thể như vậy?

Phan Nghĩa Thành nhận thấy sắc mặt cô có chút bối rối, ông ấy khiêm tốn nói: “Nhưng ta không nghĩ mọi chuyện đều chính xác như lời bọn họ nói, có lẽ ta cũng không giỏi bằng sư phụ của cháu trong việc đoán số mệnh. Có lẽ còn không bằng cháu nữa, ta còn phải nỗ lực thêm rất nhiều.”

Sở Thiên Lê lập tức lộ ra vẻ mặt kỳ quái: “Viết là xây dựng, lại gọi là kham dư sao?”

Thái độ của Phan Nghĩa Thành rất ôn hòa, trìu mến nói: “Gần như vậy thôi. Muốn học xây dựng phải có vốn hiểu biết về Phong thủy. Lẽ ra ta phải là người xem bói tệ nhất trong đám người đó, bọn họ đều có truyền thống gia đình hoặc có người chỉ dạy, ta chỉ có một tấm bằng đại học mà thôi.”

“...”

Ý thức của Sở Thiên Lê lập tức tỉnh táo lại, trong lúc nhất thời không nói nên lời, chỉ là vô cùng chấn động.

Bằng cấp rất quan trọng, thế giới này rất thực tế. Đại sư học ít được gọi là thầy bói, còn đại sư biết nhiều chữ lại được gọi là giáo sư nghiên cứu.

Bởi vì Sở Thiên Lê biết mình vào phòng không có cơ hội nên cũng không giới thiệu nhiều, thay vào đó, cô dùng cuộc phỏng vấn để trò chuyện với Phan Nghĩa Thành.

Khi Phan Nghĩa Thành còn trẻ, ông ấy đã cùng bạn bè đi khắp núi sông, trong số đó có cả ông nội của Sở Thiên Lê.
id="id_Toc169869181" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận