Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 291

Chương 291Chương 291

Sở Thiên Lê gật đầu: “Cái này giống như ném đồng xu và xương, dù thay đổi đến muôn lần thì bản chất vẫn không thay đổi. Có điều công cụ chuyên nghiệp giải thích càng trực tiếp hơn, loại này cần nhìn vào cảm giác, không phải lúc nào cũng có thể đụng phải.”

Vạn vật đều có thể tiến vào quẻ, nhưng các nhà thuật số đã quen dùng hệ thống bói toán hoàn mỹ, chủ yếu là tài liệu và án lệ tích lũy khá nhiều, độ chính xác cũng sẽ cao hơn. Người trước trồng cây người sau hưởng bóng mát, càng là hệ thống thuật số hoàn chỉnh, càng có thể thu hút được càng nhiều người nghiên cứu học tập.

Lúc hai người đi theo đường cũ trở về, từ xa xa đã thấy Phan Nghĩa Thành đang trao đổi với Chu Cừ. Sắc mặt của bọn họ trịnh trọng nghiêm túc, trông như đang bàn chính sự.

Chu Cừ thấy Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh, ông ấy hơi chần chờ, quyết định nói: “Hai đứa nó thì đừng đi theo nữa, đến lúc đó đi vào trong thôn cũng không đủ phiền phức.”

“Tôi đi chào hỏi với Hiệp hội tôn giáo bên kia, người của bọn họ tìm tới ngày mai cũng nghỉ ngơi trước.”

Phan Nghĩa Thành dở khóc dở cười: “Ông đi lên đã coi tôi thành quang can tư lệnh à?”

“Tôi còn không biết các ông à, bọn họ đều là góp mặt cho đủ quân số, cuối cùng không phải là vẫn phải nhìn ông à.” Chu Cừ cau mày nói: “Lão Phan, ông đừng có chơi cái chiêu giả heo ăn thịt hổ với tôi, tự mình lề mà lề mề không lên, đợi đến lúc người khác không được mới nhân cơ hội xuất hiện, đừng có làm chậm trễ chuyện của tôi!”

Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh dự thính đôi câu, bọn họ phải biết ngọn nguồn, ngày mai phải đi cùng với người dẫn đường đi thăm các thôn dọc đường sắt. Chu Cừ không muốn đem quá nhiều người, trực tiếp đòi Phan Nghĩa Thành đi cùng, mệnh lệnh rõ ràng cấm chỉ đối phương lười biếng.

Dường như trước kia Phan Nghĩa Thành thường xuyên giả bộ yếu đuối để giả đáng thương, miệng nói là mình không được, kém cỏi, đợi đến lúc quan trọng thì lại thể tiện tài năng, cảm giác như chơi nghịch chuyển vậy.

Chu Cừ phiền nhất là khoảng thời gian trước ông ấy làm màu, lần này yêu cầu đối phương phải cố gắng từ đầu, đừng có lúc nào cũng dày vò có với không có.

Sở Thiên Lê đi tới bên cạnh Đàm Mộ Tinh, cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Xem ra giáo sư Phan thường xuyên làm ra chuyện chuồn đi như lúc nhảy múa, đến đồng nghiệp cũng không yên tâm với ông ấy.”

Đàm Mộ Tinh: “... Đây chính là sự thông minh của người trưởng thành à?”

Phan Nghĩa Thành đối mặt với sự nghi ngờ của Chu Cừ, ông lớn giọng oan uổng, giải thích: “Lão Chu, ông đừng có mà mù quáng chụp mũ cho người khác, tôi nghiêm túc chọn người, tốt xấu cũng phải để tôi dẫn hai đứa trẻ đi chứ, người của đội chúng tôi cũng không phải là góp đủ quân số vớ vẩn!”

Chu Cừ nhìn hai học sinh cấp ba, trên mặt ông ta lộ vẻ nghi ngờ, trực tiếp hỏi ngược lại: “Hai đứa nó đi tới đó thì có tác dụng gì.”

Phan Nghĩa Thành thay hai người nói chuyện, vội nói: “Đừng có coi thường mấy học sinh nhỏ...”

Sở Thiên Lê như nhớ tới chuyện giáo sư Phan bán đồng đội, cô ngoan ngoãn gật đầu, nhanh nhẹn dứt khoát nói: “Không có tác dụng gì, chúng cháu đến cho đủ quân số, dẫn giáo sư Phan đi là được rồi.”

Phan Nghĩa Thành: “! ! ?” Tại sao lại mặc kệ rồi?

Sở Thiên Lê không ngốc, cô bị Chu Cừ đánh giá thấp cũng không tức giận, dù sao thì đối phương cũng nói người mà Hiệp hội tôn giáo tìm tới cũng không đi, chắc hẳn công việc ngày mai thật sự không cần quá nhiều người, vậy thì lăn lộn cả một ngày cũng không có gì, biến tướng giảm thiểu khả năng bị chèn ép trá hình.

Phan Nghĩa Thành không ngờ hai người lại bình tĩnh như vậy, hoàn toàn không cần chứng minh ý của mình, quả thật là có khổ mà không nói ra được.

Phan Nghĩa Thành nhìn Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh, ông ấy máy móc làm theo, tranh luận theo lý nói: “Các cháu đừng có mà giả heo ăn thịt hổ, lề mà lề mề tự mình không lên, đợi người khác không được rồi mới tìm cơ hội xuất hiện, đừng có làm lỡ chuyện của ông!”
id="id_Toc169869199" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận