Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 330

Chương 330Chương 330

Thi Đồ Nghị nghe vậy, cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó, không khỏi nghĩ ngợi nhìn những người trong phòng. Một lúc sau, ông ta mới đứng dậy, đề nghị: “Mời ba vị đại sư đi bên này, chúng ta sang phòng bên nói chuyện.” Thi Tiếu Hồng ngạc nhiên: “Anh, vậy là ý gì, bọn em không được nghe sao?” Phương Tù: “Bọn em cũng lo lắng cho tung tích của Khánh Khánh mà!” “Các em cứ liên lạc với bên đó trước đi, anh sẽ về ngay.” Thi Đồ Nghị nói: “Trác Cừ, em đi hỏi cảnh sát xem tiến độ hiện tại như thế nào rồi.” Thạch Trác Cừ: “Được.”

Thi Đồ Nghị đưa ba người đi họ đi, không dẫn theo ai khác. Mai Như Cảnh cũng không muốn nói chuyện với Thi Tiếu Hồng và Phương Tù nữa nên lạnh lùng đứng dậy đi theo bọn họ.

Mọi người nhìn họ rời khỏi phòng khách.

Thi Tiếu Hồng tức giận nói: “Chắc là lại bị tên lừa đảo họ Mai kia tăng giá rồi, anh trai cũng thật là, chúng ta đều là người một nhà, chắc chắn sẽ không nói cho ai biết, muốn nói thì đã nói từ lâu rồi!”

Khánh Khánh đi lạc là đứa con ngoài giá thú, trong gia đình Thi Đồ Nghị còn có một đứa con khác. Vì vậy, trong phòng chỉ có người nhà họ Thi, không dám tung tin tức ra ngoài.

Phương Tù: “Nhưng tôi cảm thấy người hôm nay đến đây không đơn giản, tòa nhà cơ quan của bọn họ hình như cũng ở gần đây...”

Thi Trác Cừ đứng dậy nói: “Tôi ra ngoài gọi cho cảnh sát.”

Thi Trác Cừ mở cửa đi ra ngoài, tìm một góc vắng vẻ, xác định xung quanh không có người rồi bắt đầu nói chuyện với ai đó.

“Có biến rồi, Mai Như Cảnh dẫn bạn tới, hình như cũng nghiên cứu những thứ đó, có lẽ sẽ không đến đó đâu.”

“Cô ta có bạn bè sao? Đế Đô là thế giới của Càn Môn, cô ta cũng không thân với người núi Càn Sơn, bạn bè ở đâu ra?”

“Tôi cũng không biết, đã đi làm rồi, bối cảnh cũng không vừa.” Thi Trác Cừ bổ sung: “Hình như cô ta không xem bói bên ngoài, bám theo rất sát.” “...Vậy thì khó tra rồi, dù sao thì những người làm ngành này đều rất thần bí, có rất nhiều người còn không đề tên.” Người đàn ông tiếc nuối nói: “Vốn là còn định xem bản lĩnh của nhà họ Mai mạnh đến mức nào, lần này chắc là không có cơ hội rồi, anh đừng nhúng tay vào, cứ kệ bọn họ.”

Thi Trác Cừ trả lời xong thì cúp điện thoại, nhiệm vụ ban đầu của anh ta là dụ Mai Như Cảnh đến một nơi khác, hiện tại kế hoạch đã thay đổi, anh ta phải rút lui rồi.

Ở phòng bên cạnh, Thi Đồ Nghị dẫn ba người ngồi xuống, nhanh chóng nói: “Các đại sư, bây giờ chỉ có chúng ta, ngài có gì thì cứ nói thẳng.” Sở Thiên Lê cười nói: “Giám đốc Thi, chị Như Cảnh có đạo đức nghề nghiệp, không thích xen vào chuyện riêng tư của khách. Nhưng tôi là người nghiên cứu bản đồ sao, có thể mạo muội hỏi một câu không, đứa bé đi lạc là gì của ngài?” Thi Đồ Nghị ngượng ngùng: “Thằng bé quả thực là con trai út của tôi.” Mai Như Cảnh bổ sung thêm: “Là con ngoài giá thú của giám đốc Thi.” Mai Như Cảnh đã sớm biết sự hỗn loạn của nhà họ Thi rồi, chẳng qua là con hoang nhà giàu, giấu ở ngoài không dám đưa về nhà thôi. Từ trước đến nay cô ấy đều chỉ kiếm tiền, không màng thế sự, nên tất nhiên cũng không thèm tham gia vào mấy chuyện rối ren cẩu huyết này.

Vẻ mặt Sở Thiên Lê khó hiểu: “Nhưng tôi vừa mới bói xong, tại sao đứa bé này còn có quan hệ với ông Phương? Chẳng lẽ là con của giám đốc Thi và ông Phương sao?”

Sở Thiên Lê vừa mới bói một quẻ ở phòng khách, dùng chính chỗ ngồi của mọi người để nhập quẻ, không ngờ phát hiện ra Phương Tù có quan hệ mật thiết với đứa bé.

Mai Như Cảnh không phán xét người khác, cũng không bao giờ tìm hiểu mối quan hệ giữa những người xung quanh, lúc này mới khiếp sợ nói: “Em nói thế là sao? Hai người bọn họ đều là nam, làm sao mà có con được?” Sở Thiên Lê ngơ ngác nói: “Cho nên em cũng có chút không hiểu. Theo quẻ thì ông Phương cũng là ba của đứa bé.”
id="id_Toc169869237" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận