Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 507

Chương 507Chương 507

Albert bình tĩnh nói: “Hôm nay tôi muốn làm quen lại với các bạn. Tên tôi là Albert. Với tư cách là người đã tham gia cuộc thám hiểm trước đó, tôi sẽ đóng vai trò là người hướng dẫn cho việc phát triển di tích này.”

“Vì một số lý do đặc biệt, Lin tạm thời vắng mặt.” Albert liếc nhìn Sở Thiên Lê, cười nói: “Tôi rất vinh dự được phụ trách công việc hồi trước.”

“Thăng chức à?”

“Nhờ phúc của cô.”

Sở Thiên Lê chợt bừng tỉnh, Albert có lẽ là một khẩu súng cũ, bây giờ Lin mất chìa khóa, tự nhiên sẽ tiếp quản một cách thuận lợi, khó trách sắc mặt đoàn người rất tốt. Dù là ai thì họ cũng sẽ vui vẻ khi người sếp mà họ không ưa bị sếp sa thải, họ cũng có được quyền phát biểu tại nơi làm việc, tâm trạng không tệ là phải.

Một nhóm người lên xe buýt và đi đến địa điểm di tích.

Nước H không có nhiều quốc lộ. Sau khi lái xe ra khỏi thành phố, khung cảnh hai bên trắng xóa mà vắng vẻ.

Sở Thiên Lê nhìn về phía tuyết trắng sông băng phía xa, vội vàng kéo Đàm Mộ Tinh nhìn xem, tò mò nói: “Mau nhìn nè Tinh Tinh, cảm giác giống như nơi gấu bắc cực sinh sống, có lẽ sẽ có đồng loại của cậu.”

Đàm Mộ Tinh kiên nhẫn giải thích: “Nhưng nghe nói ở đây chỉ có cáo bắc cực mà thôi.”

“Vậy liệu sẽ có rào cản ngôn ngữ giữa họ và cáo tiên sao?”

Đàm Mộ Tinh suy nghĩ một lúc, với tư cách là một người vô thần, anh rối rắm nói: “... Điều này chạm vào điểm mù kiến thức của tớ.”

Sở Thiên Lê nhìn quanh, muốn xin ý kiến của Hoàng Giác, nhưng lại bị Albert ở hàng sau chú ý.

Albert thấy cô đang nhìn quanh, mỉm cười: “Cô có thích nơi này không?”

Sở Thiên Lê gật đầu: “Rất đẹp.”

Albert: “Tôi cũng thích, nó rất yên bình. Cho dù không có di tích, sau này có lẽ tôi sẽ định cư ở đây. Đây là vùng đất thuần khiết trên bản đồ thế giới.”

“Tịnh địa?”

“Đúng vậy, lịch sử nhân loại là lịch sử chiến tranh. Mỗi nơi mà nhân loại đặt chân tới về cơ bản đều đầy rẫy những tranh chấp và mâu thuẫn.” Albert nhìn khung cảnh tuyết rơi ngoài cửa sổ. “Nước H là một trong số ít quốc gia chưa từng trải qua chiến tranh, cho dù có thay đổi quyền lực, quá trình chuyển đổi về cơ bản là hòa bình, nên tôi nói đó là tịnh địa.”

Đàm Mộ Tinh giật mình: “Ngài Albert có thích hòa bình không?”

Albert sờ cằm: “Tôi không biết nên miêu tả thế nào, nhưng tôi rất hứng thú với nhiều nền văn minh, mà chiến tranh thường xuyên khiến các nền văn minh khác bị diệt vong. Đây là điều tôi không muốn thấy.”

Sau một quãng đường dài, cuối cùng họ cũng đến được khu di tích.

Dưới chân núi tuyết trắng xóa có một lối vào hang hẹp, trông sâu thẳm và huyền bí.

Phan Nghĩa Thành rất nhạy cảm với địa hình, ông ấy nhìn xung quanh và nói: “Hình như có một ngọn núi lửa gần đây.”

“Hầu hết các tàn tích đều được chôn dưới lòng đất. Chúng tôi đã hoàn thành việc chuẩn bị sơ bộ cũng như khai phá và xử lý kịp thời.” Albert vừa giới thiệu với mọi người vừa liên lạc với nhân viên trạm nghiên cứu, “Q không có ở đây sao?”

“Hôm nay ngài ấy không đến.”

“Được rồi, chúng ta tự mình đi xuống đi.” Albert nói một cách có trật tự: “Thông qua thông đạo ban đầu, các bạn sẽ đi vào đại sảnh nơi có Cánh cửa sự thật, nơi đó cần chìa khóa di tích đầu tiên, chính là quả cầu pha lê hiện đang tranh chấp.”

Liễu Quân lúc này đang ôm chặt chiếc hộp nhỏ màu đen, bên trong hộp là quả cầu pha lê. Sau khi đàm phán kết thúc, Trung Quốc sẽ giữ chìa khóa và không trả lại cho tập đoàn Mondson.

Sở Thiên Lê: “Cánh cửa sự thật? Là cánh cửa phàm nhân thành thánh sao?”

“Đây chỉ là cái tên mà chúng tôi đặt cho cánh cổng trong khu di tích dựa trên bức phù điêu. Cô cũng có thể sử dụng những cái tên khác, chỉ là chúng tôi thấy ý nghĩa này khá phù hợp.” Albert bình tĩnh nói: “Khi đi đến thông đạo, có lẽ các bạn sẽ hiểu ý tôi, tôi có một lời nhắc nhở thân thiện rằng lần đầu tiên đi dọc thông đạo sẽ hơi khó chịu.”

Mọi người đều lộ ra vẻ không thể giải thích được, bọn họ đeo trang bị vào và theo Albert đi dọc thông đạo.
id="id_Toc169869414" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận