Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 548

Chương 548Chương 548

Cô có thể nhanh chóng đọc qua bức tranh tường phức tạp, mặc cho những tin tức khổng lồ và rắc rối ăn mòn chính mình, thế nhưng cuối cùng cũng không cảm thấy đau đớn nữa, có lẽ đã đạt tới giới hạn cuối cùng, cũng có lẽ là cô muốn bỏ thân xác này lại.

Thượng đế không cho phép Adam và Eva ăn quả thiện ác, nói bọn họ ăn quả thiện ác vào sẽ chết. Có người nói, điều này là chỉ Adam và Eva mất đi sự bất tử, bọn họ bắt đầu có sinh lão bệnh tử, có người nói, sau khi bọn họ ăn quả thiện ác, thứ bọn họ mất đi chính là “linh mệnh” của bọn họ.

Sở Thiên Lê không biết “linh mệnh” hữu thần là gì, nhưng cô biết rõ xác thịt của mình sắp chết, duy chỉ có ý thức vẫn có thể tự do chao đảo.

Nghe nói, lúc sắp chết con người sẽ sinh ra ảo giác, cho dù chỉ giãy giụa dưới nước được mười mấy giây, nhưng cảm giác sợ hãi khi chết đuối lại khiến con người lầm tưởng rằng đã một thế kỷ trôi qua.

Bây giờ cô chính là loại cảm giác này, nhìn thấy một thế kỷ mới trong nước.

Cô nhìn thấy sao Bắc Cực sáng nhất bầu trời, nhìn thấy con người đầu tiên quan sát các vì sao, nhìn thấy vô số người đang tụ tập trước đống lửa thi triển pháp thuật, nhìn thấy người già tóc bạc vuốt râu trên đài quan sát, nhìn thấy có người hướng dẫn thổ dân xây dựng di tích Anh Thạch, nhìn thấy chúa Jesus bị đóng trên cây thánh giá, nhìn thấy đồ án Rosicrucian...

Cô còn nhìn thấy hãm hại, bệnh dịch và phân tranh, còn có cảnh tàn sát máu chảy không có kết thúc, từ binh khí lạnh tanh đến tin tức chiến đấu, lại tới tương lai mà con người không thể nào chạm tới.

Cô nhìn thấy thạch anh đỏ tươi bị người ta đào ra, nước H tuyết trắng yên tĩnh cũng bị nham thạch nóng chảy bao trùm, không còn di tích văn minh cổ trên vùng đất cháy đen nữa. Những vũ khí công nghệ cao san chỗ này thành bình địa, ngọn lửa chiến tranh cũng mở ra từ đây, sau đó nhanh chóng lan ra bên ngoài, mãi đến khi nơi mà con người sinh sống không còn một ngọn cỏ nào.

Cô nhìn thấy sao Thủy ở phía đông, cũng nhìn thấy sự tiêu vong của đất nước lớn.

Cô còn nhìn thấy chúng sinh hỗn loạn.

Vô số tôn giáo đều có ghi chép lại về ngày phán xét, thế nhưng ngày phán xét lại không giống như con người tưởng tượng, nó không đột ngột bùng phát vào một ngày nào đó mà lặng lẽ xâm nhập vào bên trong, lúc thật sự nhận ra thì đã không còn cách nào cứu vãn nữa rồi.

Giờ phút này cô đã hiểu được lý do xây dựng di tích.

Thịnh cực tất suy, nắm giữ hết thảy quá sớm cũng đồng nghĩa với việc bắt đầu cho sự tử vong.

Loài người còn chưa chuẩn bị xong, đã hứng thú bừng bừng đi đào thạch anh, giống như Adam và Eva đã hái quả thiện ác trước, chỉ là tăng nhanh vô hạn tiến độ sinh tồn ban đầu. Không biết thu liễm lại sự tham lam những tiến triển mới trong đôi mắt, lại đè ép độ dài khả năng của tương lai một cách trá hình.

Sự tồn tại của di tích là để bảo vệ những viên đá nhỏ, lặng lẽ mở ra thời cơ thích hợp nhất.

Thế nhưng, di tích cũng là do con người tạo ra, tùy theo sự phát triển của từng thời đại, tinh tượng cũng sẽ thay đổi, cần phải có người không ngừng sửa chữa các thiết kế bên trong di tích, đối chiếu sửa chữa khoảng thời gian mở ra cánh cửa chân lý.

Di tích những hòn đá nhỏ vẫn chưa hoàn thành, viên ngọc thứ bảy chính là sửa chữa cuối cùng, lần tiếp theo mới là lần mở cửa chính thức.

Bọn họ tụ tập trong nơi tối tăm này không phải là tới để khai thác các viên đá nhỏ, mà là lựa chọn người trông coi cuối cùng, hoàn thành công việc bố trí viên ngọc thứ bảy.

Nhưng người được chọn trúng là cô sao?

Ý thức của Sở Thiên Lê dần dần tối lại, cuối cùng cô cũng hiểu rõ bức tranh trên tường, nhưng dường như đã quá muộn rồi.

Trước khi ý thức trở lên mông lung cô nhớ tới Tinh Tinh.

Bây giờ cô mới thừa nhận, cô đã nói dối anh rồi.
id="id_Toc169869455" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận