Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 404

Chương 404Chương 404

Khoản tiền này rất lớn, Kim Hiểu Nguyên còn cố ý xem tin tức tài khoản, nghi ngờ nói: “Gửi tất cả vào đây? Không cần tách ra gửi sao?”

Đàm Mộ Tinh ngoan ngoãn mà gật đầu: “Đúng.”

Kim Hiểu Nguyên phát hiện tên tài khoản hình như là Sở Thiên Lê, ông ấy có chút kinh ngạc nhìn về phía Đàm Mộ Tinh, thổn thức nói: “Mộ Tinh à, cháu vẫn còn trẻ tuổi lắm.”

Đàm Mộ Tinh lộ vẻ mặt không hiểu: “?”

Kim Hiểu Nguyên lén nhìn trộm Sở Thiên Lê ở một bên đang tìm tòi về tinh thạch, thừa dịp cô không chú ý tới tình hình bên này, ông ấy lặng lẽ kéo Đàm Mộ Tinh qua một bên, nhấn mạnh nói: “Bây giờ nộp hết lên, không chừa chút túi tiền riêng nào, ngày lễ ngày tết cháu lấy cái gì mua đồ tặng quà chứ?”

“Cháu còn có thể cướp tiền hai năm nữa, nhưng sau mấy chục năm nữa thì làm sao bây giờ đây!”

“...”

Đàm Mộ Tinh hoảng hốt nói: “Chú Kim, không phải, đây là cô...”

Kim Hiểu Nguyên nhanh chóng ngăn anh lại, bày mưu tính kế nói: “Cái gì mà không phải, không có việc gì, để chú dạy cháu một chút, giấu tiền cũng rất quan trọng, bình thường chú đều lên kế hoạch tốt, hôm nay chú sẽ nói cho cháu biết...”

Đàm Mộ Tinh còn muốn giải thích hai câu, lại nghe Kim Hiểu Nguyên nói liên tục không ngừng, đáy lòng của anh bắt đầu nảy sinh một chút bất đắc dĩ, anh yếu ớt nói: “... Nhưng quan trọng thì thế nào, đều khó có khả năng dùng nghiệp dư để khiêu chiến người chuyên nghiệp khác.”

Kim Hiểu Nguyên truyền thụ trộm bí quyết giấu quỹ riêng, nhưng mà Đàm Mộ Tinh nghĩ đến năng lực xem bói của đại sư, anh đã cảm thấy đối với mình, những kinh nghiệm này không dùng được. Tại sao phải so tài tìm đồ với người biết thuật số? Làm vậy là sợ mình bị đè bẹp chưa đủ thê thảm à?

Kim Hiểu Nguyên nhận ra thái độ bướng bỉnh của Đàm Mộ Tinh, ông ấy nhắc nhở: “Cháu cũng đừng không để trong lòng, thời gian sau này còn rất dài đấy!”

Đàm Mộ Tinh vốn còn đang định từ chối, anh đột nhiên bị lời nói này lay động, sững sờ nói: “Thời gian còn rất dài à...”

Kim Hiểu Nguyên không rõ ràng quan hệ giữa hai người, cũng không biết chuyện về Sở Thiên Lê.

“Đúng vậy, bây giờ cháu không xem ra gì, về sau có lúc cháu sẽ hối hận!”

Đàm Mộ Tinh kinh ngạc mấy giây, ngược lại ánh mắt của anh dịu dàng đi, nói khẽ: “Vậy cũng rất tốt.”

Chỉ cần thời gian còn rất dài thì sẽ không có việc gì, sợ nhất là hối hận cũng trở thành hàng xa xỉ.

“Hối hận có cái gì tốt? Ai, cháu đúng là còn non trẻ!” Kim Hiểu Nguyên không hiểu tại sao anh lộ ra vẻ mặt này, ông ấy bất đắc dĩ nói: “Được rồi được rồi, đợi khi cháu đến tuổi này của chú thì sẽ hiểu.”

Đàm Mộ Tinh không nói gì.

Kim Hiểu Nguyên xác nhận tài khoản xong, ra mặt dẫn đầu giao dịch tinh thạch.

Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh làm xong chuyện bán đấu giá, cuối cùng bọn họ cũng có thời gian rảnh đi dạo ở thành phố G, hưởng thụ rảnh rỗi đi du lịch Hoan Nhạc Thời Quang.

Ban đêm, nhà chọc trời trong thành phố san sát nối tiếp nhau, sáng lên ánh đèn sáng rực rỡ như vì sao, cấu trúc phồn hoa của một thành phố không ngủ.

Trong sảnh của bữa tiệc, Kim Hiểu Nguyên dẫn hai người ngồi xuống, ông ấy giật khăn ăn trên bàn ra, liên tục không ngừng chào hỏi: “Các cháu đi xem trước đi, phong cảnh bên này rất đẹp!”

Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh nghe vậy thì đứng dậy lấy đồ ăn, bọn họ tiến về khu tự phục vụ có nguyên liệu nấu ăn phong phú, bắt đầu lấy đồ mà chính mình cảm thấy hứng thú.

Trước khi hai người trở về, còn thưởng thức cảnh đêm một chút.

Sở Thiên Lê đứng ở một bên cửa sổ sát đất quan sát cảnh đêm thành thị cùng với mặt biển, cô không khỏi nói một câu xúc động: “Cảnh đêm ở nơi này còn đẹp đẽ hơn so với Đế Đô, đơn giản giống như là không gian nhân tạo.”

Một bên bến cảng, đèn đêm chiếu rọi xuống mặt nước thành sóng nước lấp loáng, hình dáng khác nhau, đèn đuốc sáng trưng của tàu du lịch dao động ở giữa, hội tụ thành một dải ngân hà sáng ngời.
id="id_Toc169869311" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận