Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 415

Chương 415Chương 415

Mai Như Cảnh khẽ giật mình: “Nhưng chúng tôi là cùng một đội, không thể cùng nhau vượt qua sơ tuyển sao?”

“Thật sự rất xin lỗi, chúng tôi có quy định liên quan, tôi tin tưởng rằng sơ tuyển đối với hai vị lão sư này cũng không khó, sau này các vị có thể lập nhóm sau.” Thi Trác Cừ trả lời đến mức không lọt một giọt nước nào, anh ta còn chưa thấy tận mắt năng lực của Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh, đương nhiên cần sơ tuyển để phân biệt.

Mai Như Cảnh buồn bực nói: “Cái này chẳng phải là chia cắt chúng ta sao, làm gì có loại đạo lý này!”

Thi Trác Cừ không kiêu ngạo không tự ti nói: “Thật ngại quá, quy định cũng là quy định, tôi cũng không có quyền hạn.”

Sau một lúc lâu, ba người đi từ trong cao ốc ra, Mai Như Cảnh và Thi Trác Cừ tranh chấp không có kết quả, trong chốc lát tâm trạng cô ấy phiền muộn, cau mày nói: “Nếu không thì chị cùng các em đi sơ tuyển là được rồi.”

“Không được, thật vất vả chuông Tam Thanh mới được chị Như Cảnh cử đi, cuối cùng nó cũng có cơ hội chứng minh mình không phải là cái chuông hỏng!” Sở Thiên Lê từ chối nhã nhặn: “Hơn nữa nếu em muốn đi thì móc la bàn ra luôn là được, chỉ là bây giờ không muốn cho bọn họ biết mà thôi.”

Thi Trác Cừ nhắc đến chuông Tam Thanh, manh mối trong đầu của cô liên tiếp xâu chuỗi thành dây, đương nhiên không đồng ý để lộ ra chuyện la bàn và Tarot.

Mai Như Cảnh kịp phản ứng, sững sờ nói: “Đúng rồi, các em còn có la bàn, lúc trước không phải nói có liên quan đến cái chuông à.”

“Cho nên, chúng ta chia ra hành động, trước tiên chị Như Cảnh đi dò thám người không cần đi sơ tuyển, em và Tinh Tinh thì sẽ đi xem người cần sơ tuyển một chút.” Sở Thiên Lê nói nhịp nhàng: “Hai chúng ta nắm giữ tình hình mỗi bên, đến lúc đó là có thể nội ứng ngoại hợp.”

Mai Như Cảnh: “Vậy sơ tuyển xong gặp lại?”

“Đúng vậy.” Sở Thiên Lê làm động tác gọi điện thoại: “Có vấn đề gì thì gọi cho em.”

Ba người đứng trước tòa cao ốc bàn bạc kế hoạch xong, bắt đầu tách nhau ra hành động.

Không lâu sau, Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh nhận được thông báo sơ tuyển, Mai Như Cảnh cũng liên lạc với bọn họ, nói rõ tình hình bên mình. Trong điện thoại, Mai Như Cảnh phàn nàn: “Hậu quả của việc không đi sơ tuyển chính là phải nghe bọn họ vẽ ra cái bánh lớn từ trên trời rơi xuống. Gã họ Thi kia nói là ông chủ của anh ta sắp đến đây rồi, muốn gặp những người không phải sơ tuyển như chị.”

“Nghe nói có người từ nước ngoài tới, đợi đến khi chị gặp bọn họ, chị sẽ nói cho em biết bọn họ là ai.”

Sở Thiên Lê: “Họ có nói chuyện với chị Như Cảnh về chuông Tam Thanh không?”

“Chưa nói gì cả, những người này gần đây không để ý nhiều đến chị, hình như đang tập trung vào một người khác của Càn Môn.”

Theo như lời của Mai Như Cảnh, tập đoàn Mondson đã chuẩn bị chỗ ở cho họ, nhưng cô vẫn cảm thấy về nhà là thoải mái nhất, không muốn ở nơi đám người Thi Trác Cừ sắp xếp. Hiện tại khách sạn không có nhiều người, nhưng lại có rất nhiều phòng trống.

Mai Như Cảnh đoán rằng tương lai sẽ có rất nhiều người vào ở, có lẽ là một đội ngũ khổng lồ.

Sở Thiên Lê hiểu rồi, điều này có nghĩa là rất nhiều người sẽ bị sàng lọc thông qua sơ tuyển, còn những người được miễn chỉ chiếm số lượng rất nhỏ mà thôi. Thời gian thử nghiệm ban đầu là vào cuối tuần, địa điểm là một tòa nhà cao tầng.

Tòa nhà cao như một thanh kiếm sắc bén, lớp kính bên ngoài tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Phòng thi sơ tuyển là một căn phòng rộng rãi, có bàn ghế nghỉ ngơi rải rác xung quanh, góc tường có đặt khá nhiều kệ sách và sách vở. Cách bố trí ở đây dường như đã được thay đổi, trước đây từng là một văn phòng, chỉ còn lại máy chiếu và bàn hội nghị, những ngăn tủ thừa thãi đã bị loại bỏ.

Đồng hồ treo tường chạy rất chính xác, vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới đến thời gian khảo thí lúc 9 giờ, nhưng trong phòng đã có rất nhiều người tụ tập.
id="id_Toc169869322" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận