Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 522

Chương 522Chương 522

Sở Thiên Lê thấy anh đang lo lắng nhìn mình như vậy, mũi cô giật giật, đột nhiên ôm lấy cánh tay anh, rúc vào người anh, lúc này cô mới có cảm giác chân thật.

Hơi ấm trên người gấu trắng không phải là thứ có thể bị gió xua tan chỉ bằng một cái chạm nhẹ, anh luôn vững chắc và rất đáng tin cậy.

Đây là Tinh Tinh thật này.

Đàm Mộ Tinh không kịp phòng bị, bị cô ôm chặt cánh tay, còn thấy cô gần gũi với mình đến vậy, anh đột nhiên nóng bừng cả người, lúng túng không dám cử động, đỏ mặt nói: “Hở?”

Anh còn không kịp xấu hổ, rất nhanh đã có chuyện xảy ra.

Ngay sau đó, Sở Thiên Lê đột nhiên vén tay áo anh lên, tức giận cắn một miếng!

“Ah--”

Đàm Mộ Tinh không cảm thấy đau lắm, ngược lại anh còn cảm nhận được một cảm giác ấm áp và tê dại, cũng như đôi môi mềm mại ẩm ướt của cô, anh tự nhiên phát ra âm thanh như điện giật, khuôn mặt đầy xấu hổ và không nói nên lời, suýt chút nữa gục luôn tại chỗ.

Sở Thiên Lê muốn cắn một miếng lớn, nhưng nghe thấy tiếng kêu của anh, cô đã kìm lại sức lực, chỉ để lại một vết vòng tròn nhỏ.

Lúc này cả người Đàm Mộ Tinh đỏ như tôm luộc, anh giơ cánh tay có vết răng nhỏ lên, hoảng sợ nói: “Cái này...” Tại sao?

Sở Thiên Lê biết ban nãy chỉ là ảo giác, nhưng đối mặt với người thật, cô vẫn cảm thấy bất bình, kêu lên: “Tinh Tinh quát tớ! Tinh Tinh đánh tớ! Tinh Tinh còn đập vào tay tớ!”

Cô chỉ muốn dùng kiếm của triều đại trước để chém ngôi sao của triều đại này thôi!

Đàm Mộ Tinh đối mặt với sự mắng mỏ của cô, không khỏi bối rối: “???” Rõ ràng anh vừa mới tới mà?

Đàm Mộ Tinh cảm thấy vô cùng mờ mịt và vô tội, anh và Sở Thiên Lê mới tách nhau ra có một lát mà đã bị vu oan rồi. Cô nhóc kia một mực khẳng định mặt anh lạnh như băng, cực kỳ thiếu kiên nhẫn, thậm chí còn hất văng bàn tay vươn ra cầu cứu của cô, khiến cô vừa đau lòng vừa chán nản.

“Nhưng rõ ràng là...” Đàm Mộ Tinh đang định giải thích, lại thấy cô vừa tức giận vừa buồn bã, bằng khát vọng sống sót mãnh liệt, anh lập tức im lặng, đổi lời: “... Xin lỗi.”

“Hừ.” Sở Thiên Lê lẩm bẩm nói: “Thật là đáng thương, thành bóng ma tâm lý mất rồi.”

Đàm Mộ Tinh bị cắn một cái, còn phải xin lỗi ngược lại cô, yếu ớt nói: “Xin lỗi mà.”

Dù không biết mình đã làm cô buồn khi nào nhưng anh vẫn lựa chọn cách thành thật xin lỗi.

“Đang bực, không thèm để ý đến cậu nữa.”

Đàm Mộ Tinh thấy cô quay người bỏ đi, anh lập tức hoảng sợ. Sở Thiên Lê quay đầu lại thấy anh đang ngơ ngác, cô trầm ngâm vài giây rồi lúng túng nói: “Một phút nữa rồi nói chuyện lại.”

Đàm Mộ Tinh nghe vậy sửng sốt, thấy cô quay đầu lại, lòng anh như được ngâm trong mật, dở khóc dở cười: “Không để ý đến tớ một phút cơ á?” “Nếu không thì sao?” Sở Thiên Lê liếc anh một cái, dè dặt nói: “Vậy thì hai phút.”

Đàm Mộ Tinh lập tức câm miệng.

Sau khi Sở Thiên Lê ra khỏi ngõ cụt, cô đi thẳng về phía trước, Đàm Mộ Tinh nhìn theo bóng lưng cô, có chút do dự: “Cậu...”

Sở Thiên Lê bất mãn nói: “Làm cái gì vậy? Vẫn chưa tới hai phút đâu, mới có một phút hai mươi mốt giây thôi.”

“...” Đàm Mộ Tinh cảm thấy ngoài việc học ra, việc gì cô cũng cực kỳ nghiêm túc.

Hai người một trước một sau bước đi.

Đàm Mộ Tinh cúi đầu xem giờ, nhắc nhở cô: “Đã hai phút rồi.” “Ồ.”

Đàm Mộ Tinh thấy cô vẫn không quay đầu lại, cuối cùng anh tiến lên một bước, đưa tay nắm lấy tay cô.

Sở Thiên Lê bị anh nắm tay, kinh ngạc quay đầu lại.

Lòng bàn tay của anh thật ấm áp, bao bọc lấy tay cô.

“Để tớ đi trước cho.” Đàm Mộ Tinh đổi chỗ cho cô, kéo cô nhóc nghịch ngợm về phía trước: “Lát nữa cậu lại va vào đâu thì sao.”

Tình hình bên trong hang động không rõ ràng, cũng không biết phía trước có cái gì.

Sở Thiên Lê im ắng một lát, cô cúi đầu nhìn bàn tay đang bị nắm, thấp giọng nói: “Không cần phải vậy đâu, giờ tớ không đau đầu nữa rồi.”
id="id_Toc169869429" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận